Tuy nhiên, Triệu Lão Hán không nhận ra điều này, vẫn tiếp tục hồi tưởng.
“Lúc nãy cô ấy từ phía đông con phố chạy tới.”
“Không biết có tâm sự gì, trời lạnh thế này mà không mặc quần áo.”
“Tôi nghĩ chắc có chuyện gì nên chạy theo.”
“Rẽ vào đường này thì không thấy bóng dáng đâu nữa.”
Lúc này Ngô Hữu Tài ho tới sắp ngất rồi.
Nếu người khác biết mình đêm khuya chạy khắp nơi mà không mặc quần thì anh ta không cần sống nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT