Thật ra Vu Duyệt tự cảm thấy những cầu vồng rắm mà bản thân mình giấu ở trong lòng kia cũng khá hay, là do những người khác không biết thưởng thức mà thôi. Bọn họ tiến vào văn phòng, văn phòng của Cố Thái không lớn, có một chiếc bàn làm việc, một bộ sô pha hai người ngồi. Bình thường đều là bản thân nàng làm việc ở đây một mình, phòng họp ở sát vách, cho nên cách bố trí văn phòng của nàng tất cả đều theo tông ấm áp, giấy dán tường cũng là màu ấm. Rèm cửa sổ được kéo qua một nửa, gió lạnh gào thét thổi vào từng trận từ bên ngoài, không ngừng thổi đến, lại giống như có hạt mưa nện vào trên bệ cửa, lách tách vang vọng. Giản Yên và Kỷ Vân Hân đã rời đi trước, tay của Chu Tranh đặt ở trên tay nắm cửa, đi đến nhìn xem hỏi thử: "Cần mình hỗ trợ không?"

"Không cần." Vu Duyệt nhìn về phía người ngồi ở trên sô pha, ánh mắt nặng nề, giọng nói đè xuống hơi thấp nói: "Mình sẽ dẫn chị ấy trở về."

Bây giờ nàng đang một thân một mình, không có trợ lý, muốn dẫn Tô Tử Kỳ xuống lầu cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng Chu Tranh lại không ngăn cản, chỉ đơn giản gật đầu: "Có việc gì gọi mình, mình ở dưới lầu."

Vu Duyệt lạnh nhạt nói: "Ừm." Mà trước khi Chu Tranh rời đi thì nàng cất tiếng gọi: "Tranh Tử."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play