Edit: Thư Quân.
Người nào đó sau khi về nhà liền nằm sấp trên giường, vùi cả khuôn mặt không muốn sống nữa vào trong gối, dáng vẻ mệt mỏi lại tuyển vọng, dù Từ Chi có dỗ như thế nào cũng không chịu chui đầu ra.
Từ Chi ngồi bên giường nín cười, lại không dám cười, chỉ có thể theo thói quen sờ gương mặt dưới gối của cậu, bóp nhẹ, nhỏ giọng dỗ dành: “Bố đã giải thích với mọi người rồi, nói là anh chơi bóng bị thương, cơ thể của anh rất khỏe mạnh.”
“Thật không?” Cậu buồn bã cất giọng trong gối, “Vậy tại sao Vi Lâm còn tới hỏi anh?”
Từ Chi kêu lên một tiếng, biết rõ còn cố hỏi: “Vi Lâm hỏi anh cái gì?”
Lúc mới ăn cơm xong, nhân lúc mọi người đều đi hết, Vi Lâm lặng lẽ đi tới hỏi Trần Lộ Chu: “Anh, có phải anh là người ra nhanh không?”
Khi ấy Trần Lộ Chu còn đang ăn cơm, những người khác đã ăn no rồi, cậu là người ăn cuối cùng, bỗng nhiên không phản ứng kịp, “Cái gì? Người ra nhanh? Chưa từng tham gia.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT