May mà có Hạ Ninh kịp thời ra tay can thiệp, Thang Lực cuối cùng cũng đã có thể tạm thời thoát khỏi sự "đầu độc" nguy hiểm của đủ các loại sách báo, tạp chí sến sẩm đang hướng dẫn cách hẹn hò, hay là những cuốn cẩm nang vô bổ về tình yêu. Sau đó, hai người cũng đã tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi để đi xem vài bộ phim lãng mạn ngoài rạp, rồi lại cùng nhau đi dạo vài ba lần ở công viên lộng gió. Đến khi thời tiết đã dần ấm áp hơn, hai người bọn họ còn hí hửng tìm một ngày cuối tuần đẹp trời để lái xe ra tận ngoại ô, rồi tay trong tay cùng nhau đi leo núi một chuyến cho thay đổi không khí. Tuy rằng những hoạt động đơn giản này chẳng hề có chút gì mới lạ hay đột phá cả, nhìn qua trông cũng không hề có vẻ gì là lãng mạn như trong phim ảnh cho lắm, thế nhưng, điều quan trọng là tâm trạng của cả hai người thì lại vô cùng vui vẻ và thoải mái, đúng như những lời mà Hạ Ninh đã từng thủ thỉ. Lãng mạn đích thực không phải là một cái kiểu hẹn hò cứng nhắc, một công thức định sẵn, mà cứ hễ áp dụng vào là sẽ ngay lập tức mang lại hiệu quả tốt như mong đợi được. Mà điều quan trọng nhất, cái cốt lõi của mọi mối quan hệ, đó chính là phải thuận theo đúng ý muốn và sở thích riêng của cả hai người. Chỉ có như vậy thì cả hai mới có thể thực sự cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc được.
Không biết có phải là do cái hành động có phần quyết liệt vào lần trước của Thang Lực cũng đã phần nào đó tác động mạnh mẽ, đả kích đến Quan Tâm hay không, hay là do việc đã bị Hạ Ninh tinh ý nắm được thóp, vạch trần bộ mặt thật, cho nên đã khiến cho cô ta phải chột dạ mà rút lui, mà dạo gần đây, Quan Tâm lại tỏ ra khá là im ắng, tuyệt nhiên không hề cố gắng để mà liên lạc lại với Thang Lực thêm một lần nào nữa. Điều này cũng đã khiến cho cả Hạ Ninh và Thang Lực đều phải thầm thở phào nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng đã trút được gánh nặng ngàn cân. Giờ đây chỉ mong rằng cô ta đã hoàn toàn từ bỏ ý định xấu xa đi rồi, chứ không phải là đang tạm thời nằm im như một con thú rình mồi để mà chờ đợi thời cơ, rồi lại bất thình lình gây ra một chuyện gì đó lớn hơn, kinh khủng hơn nữa.
Về chuyện tình cảm chớm nở của mình, Hạ Ninh tạm thời cũng chưa hé răng nửa lời nào với cha mẹ. Dẫu không thể hoàn toàn nói là "ngã một lần thì khôn ra một chút", nhưng đây cũng xem như một bài học cay đắng, một kinh nghiệm xương máu mà Hạ Ninh đã tự mình khắc cốt ghi tâm và rút ra được từ mối quan hệ đầy sóng gió với Đổng Vĩ Bân trước đây. Bởi lẽ, từ thuở nhỏ còn thơ dại cho đến khi thực sự trưởng thành, thái độ của cha mẹ Hạ đối với con cái luôn tỏ ra khá khoan dung và cũng rất dân chủ, không hề áp đặt một chút nào cả. Chính vì thế, Hạ Ninh chưa bao giờ cảm thấy có bất kỳ áp lực nặng nề nào khi ở trước mặt đấng sinh thành, lại càng chẳng bao giờ cần phải giấu giếm bất kỳ tâm sự thầm kín hay những nỗi niềm riêng tư nào cả. Bản thân cô vốn cũng là một cô gái khá lý trí rất có chủ kiến và luôn biết mình muốn gì. Về cơ bản, những quyết định quan trọng mà cô đã đưa ra, cha mẹ Hạ có thể sẽ nhẹ nhàng đưa ra đôi chút lời khuyên chân thành, thế nhưng đến cuối cùng, bọn họ vẫn sẽ luôn chọn cách tôn trọng những lựa chọn và con đường riêng của con cái mình. Lấy ví dụ như cái dạo cô một mực nằng nặc muốn thi vào trường cảnh sát, một nơi mà có lẽ rất nhiều bậc cha mẹ đều chẳng hề mong muốn con gái yêu quý của mình phải đặt chân vào vì e ngại những hiểm nguy, vất vả, thì cha Hạ cũng chỉ ngồi xuống, nghiêm túc hỏi han cô rằng liệu cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để mà đối mặt với những gian khổ, những thử thách khắc nghiệt phía trước hay chưa, và cũng nhấn mạnh rằng đừng có mà chỉ giữ được nhiệt huyết nồng cháy trong vòng ba phút ngắn ngủi, rồi đến khi đầu óc đã không còn bốc đồng, đã nguội lạnh đi rồi sau này lại quay sang hối hận muộn màng. Sau khi đã nhận được câu trả lời vô cùng chắc chắn và cũng rất quả quyết, ánh mắt ánh lên sự kiên định của cô rồi, thì ông ấy cũng chẳng hề khuyên can hay là ngăn cản thêm bất cứ điều gì nữa, mà chỉ lặng lẽ ủng hộ mọi quyết định của con.
Cũng chính vì lẽ đó, vì sự tin tưởng và thấu hiểu ấy, cho nên ban đầu Hạ Ninh cũng đã chẳng hề giấu diếm một điều gì, mà đã thẳng thắn kể ngay cái chuyện của mình và Đổng Vĩ Bân cho cha mẹ nghe. Cha mẹ Hạ thì lại chẳng hề tỏ thái độ gì rõ ràng cho lắm, không khen cũng chẳng chê, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở Hạ Ninh rằng phải từ từ, từng bước một mà tiến tới, không nên vội vàng, hấp tấp, đừng có bao giờ để cho tình yêu ngọt ngào nhưng cũng đầy cạm bẫy làm cho đầu óc mình mụ mị và đánh mất lý trí. Dù sao thì cô cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp ra trường mà thôi và mới chân ướt chân ráo bước vào đời. Sau khi thân phận và hoàn cảnh sống đã có ít nhiều thay đổi rồi, thì hai người hẳn là vẫn còn rất nhiều điều cần phải cùng nhau tìm hiểu và dung hòa thêm với nhau nữa thì mới có thể thực sự thấu hiểu và gắn bó.
Hạ Ninh dĩ nhiên cũng đã ghi nhớ và nghe theo lời khuyên chí tình chí lý của cha mẹ. Cô cũng chẳng hề có cái cảm giác là mình đang bị tình yêu cuốn phăng đi và bị mê muội đến mức gọi là đánh mất lý trí. Chỉ có điều, dù sao thì tuổi đời của cô cũng còn khá trẻ, non nớt và thiếu trải nghiệm, mà kinh nghiệm tình trường thì lại thực sự vô cùng đơn sơ, chẳng khác nào một tờ giấy trắng. Cho nên những chuyện không hay đã xảy ra sau đó cũng đều nằm ngoài sức tưởng tượng và khả năng lường trước của cô. Nói là tổn thương sâu sắc về mặt tình cảm thì cũng chẳng đến mức quá là nặng nề, quá bi lụy cho lắm. Thế nhưng vào cái thời điểm nhạy cảm đó thì lòng tự trọng mong manh của cô quả thực cũng đã bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, chẳng khác nào một vết cứa sâu hoắm vậy. Chính vì vậy, sau bao đêm trằn trọc, suy nghĩ, cô cũng đã chọn cái cách gọi là "khuất mắt thì khỏi phải bận tâm", một sự trốn chạy có phần yếu đuối nhưng cần thiết, rồi quyết định xin được chuyển công tác đến thành phố A xa lạ này, chung quy cũng để tìm kiếm một chút bình yên hiếm hoi, một khoảng lặng cần thiết cho chính mình để tự chữa lành những vết thương lòng.
Cũng chính vì trong cái lý do xin chuyển công tác tưởng chừng đơn giản đó có ẩn chứa cái nguyên nhân sâu xa và có phần nhạy cảm này, cho nên cha mẹ Hạ mới đặc biệt cảm thấy không hề yên tâm một chút nào về cô con gái rượu của mình. Bọn họ cứ luôn canh cánh trong lòng và thấp thỏm lo lắng không biết rằng ở thành phố A xa lạ, đầy rẫy những bon chen này, không biết cô có gặp phải những khó khăn nào đó mà bản thân không thể nào tự mình vượt qua được ở trong công việc hay không, rồi có khi nào ở trong cái cuộc sống một mình lủi thủi, đầy cô đơn đó, cô lại cứ đắm chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ, tiêu cực, rồi mãi không thể nào thoát ra khỏi được cái bóng ma ám ảnh của những chuyện cũ đau lòng hay không. Đó cũng chính là lý do tại sao mà mỗi một lần mẹ Hạ có dịp được tiếp xúc với Thang Lực, dù chỉ là qua điện thoại hay những lần gặp gỡ hiếm hoi, thì bà ấy đều tỏ ra đặc biệt nhiệt tình và niềm nở đến như vậy. Bà ấy tha thiết hy vọng Thang Lực, với tư cách là một người tiền bối dày dạn kinh nghiệm, một người đồng nghiệp thân thiết, và lại còn là một người cộng sự ăn ý, kề vai sát cánh nữa, có thể sẽ rộng lòng mà dang tay giúp đỡ cho Hạ Ninh một chút ở trong công việc, và cả ở ngoài những giờ làm việc căng thẳng, đầy áp lực nữa, để cho đứa con gái yêu quý nhưng có phần bướng bỉnh của bà ấy không đến nỗi phải quá bơ vơ, lạc lõng, không có một nơi nào để nương tựa giữa chốn phồn hoa đô hội này.
Tuy rằng Hạ Ninh tự nhận mình đã hiểu con người Thang Lực khá là tường tận rồi, từng cử chỉ, ánh mắt, tính cách của anh lại còn rất trầm ổn, chín chắn, hoàn toàn khác hẳn với cái loại người ba hoa, hay thích khoa trương nhưng thực chất lại là một kẻ bất tài vô dụng là Đổng Vĩ Bân. Thế nhưng, cái việc hai người có thể hợp tác một cách vô cùng vui vẻ và hiệu quả ở trong công việc, rồi lại còn hòa hợp rất tốt với nhau trong cuộc sống thường ngày, để rồi sau đó lại còn may mắn nảy sinh tình cảm với nhau nữa, thì cũng chưa chắc có nghĩa là sau khi đã chính thức trở thành người yêu của nhau rồi thì cũng sẽ nhất định có thể mãi mãi hòa hợp được. Chuyện này xem ra vẫn cần phải có một quá trình dài để cả hai cùng nhau vun đắp, để mà dung hòa lẫn nhau, để thực sự thấu hiểu và chấp nhận những khác biệt của đối phương. Lần này, sau những đổ vỡ đã qua, Hạ Ninh cũng đã cẩn trọng hơn, cô dự định rằng sẽ đợi cho đến khi tình cảm giữa mình và Thang Lực đã trở nên tương đối ổn định hơn một chút rồi, khi cả hai đã thực sự chắc chắn về đối phương, thì mới chính thức nói với gia đình. Làm như vậy cũng là để tránh lại phải làm cho cha mẹ già yếu phải bận lòng mà lo lắng theo cho mình nữa, để cho bọn họ có thể an tâm an hưởng tuổi già.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.