Cẩu Đức Thọ quả thực không dám công khai chống đối Đới Húc, bởi vì một mặt có lẽ ông ta cảm thấy đối phương là cảnh sát không nên tùy tiện đắc tội để kẻo làm to chuyện lên, còn mặt khác thì hiện tại đang có rất nhiều người vây xem, nên dưới cái nhìn của biết bao nhiêu con mắt, nếu ông ta còn tỏ ra chống cự thì sẽ trông có vẻ quá chột dạ, vậy nên sau khi cân nhắc thiệt hơn đủ đường thì đường nào cũng thấy bất lợi cho mình hơn.
Đới Húc nghiêm mặt ra hiệu với Cẩu Đức Thọ một cái: "Anh đi theo tôi, đừng ở đây làm ảnh hưởng việc kinh doanh của người ta nữa!"
Dù trong lòng Cẩu Đức Thọ có vạn lần không muốn nhưng cũng vẫn phải ngoan ngoãn đi theo Đới Húc xuyên qua đám đông vây xem để ra ngoài.
Đường Hồng Nghiệp cũng vẫy tay với đám đông đang vây xem xung quanh rồi nói: "Được rồi, ở đây đã không có chuyện gì nữa, mọi người cũng mau giải tán cả đi, đừng tập trung ở đây xem náo nhiệt nữa, người ta còn phải mở cửa kinh doanh nữa chứ!"
Những người vây xem thấy cảnh sát đã chuẩn bị đưa người đi rồi thì đoán chừng tiếp theo cũng không còn gì náo nhiệt để xem nữa nên dần dần tản ra, có người quay về phòng hát của mình tiếp tục hát, có người thì đi ra khỏi cửa lớn ai về việc nấy. Mấy cô nhân viên thu ngân sau quầy bar có chút luống cuống tay chân, còn mấy người bạn của Cẩu Đức Thọ thì cũng rất ngơ ngác.
Đường Hồng Nghiệp cũng chẳng để ý đến bọn họ, và anh ta cũng nghiêm mặt nói với bốn người Chung Hàn: "Đi thôi, bốn người các vị cũng phải đi theo tôi một chuyến về đồn cùng với người lúc nãy để giải quyết cho xong xuôi chuyện này!"
Hạ Ninh và Cố Tiểu Phàm tỏ vẻ ủ rũ cúi đầu, Thang Lực thì im lặng không nói gì, còn Chung Hàn thì cứ nhíu mày lẩm bẩm mấy câu, đại loại là phàn nàn kiểu như thật là phiền phức đi chơi mà cũng gặp phải chuyện thế này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT