Chương 40: Cuốn sách này thật thơm!!!
Mặc dù xét theo một cách khách quan, việc Tiêu cố ý vạch trần thân phận của Dreven là để đảm bảo an toàn cho Tô Ngôn, vì lo sợ Dreven có thể là một sinh vật kỳ dị nào đó giả dạng.
Nhưng từ góc nhìn cảm xúc của đông đảo độc giả tinh tế, hành động này của Tiêu lại như cố tình phá vỡ mạch truyện đang khiến mọi người thích thú dõi theo.
【 Khoảng thời gian này mị đọc mà thấy vui khủng khiếp, có ai hiểu được hay không?! Nhìn chỗ cư trú ngày càng khởi sắc, lương thực càng dư dả, các công trình kiến trúc thì đẹp lên từng ngày, thật sự mang lại cảm giác thành tựu và giống như được tham gia vào câu chuyện vậy! 】
So với cuốn đầu tiên 《 Hiệp Nghị Hôn Ước 》, cuốn thứ hai 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》 rõ ràng nhỉnh hơn vì Dụ Miên đã dành nhiều thời gian chuẩn bị hơn trước khi viết. Vì thế mà nội dung và các yếu tố trong truyện phong phú hơn nhiều.
Không chỉ đơn thuần là một câu chuyện tình yêu giữa nhân vật xuyên không và vị bạo quân, cuốn sách còn khéo léo thêm thắt nhiều chi tiết đặc trưng sảng khoái của thể loại xây dựng cuộc sống trong thời mạt thế.
Đặc biệt là dưới sự giúp đỡ từ bàn tay vàng của nhân vật chính Tô Ngôn, nơi vốn ngập tràn hiểm nguy, ăn bữa nay lo bữa mai, bị xem là đáy của chuỗi thức ăn, dần dần lại trở thành vùng đất phát triển ngày càng thịnh vượng.
Thậm chí còn thu hút rất nhiều con người lạc lối tìm đến nương nhờ, khiến dân cư và nguồn lực trong lãnh địa ngày một dồi dào, nhìn rõ từng ngày.
Cốt truyện này thực chất là một kiểu xây dựng theo hướng điển hình của thể loại truyện sảng văn làm ruộng, rất có sức hút.
Có thể không phải độc giả nào cũng đặc biệt thích kiểu cốt truyện này, nhưng chắc chắn rất ít người cảm thấy phản cảm khi đọc!
Ở Trái Đất, tiểu thuyết thể loại truyện "sảng văn" kiểu này thậm chí có thể truy ngược nguồn gốc đến sách giáo khoa và được xem như tổ tiên của thể loại làm ruộng – "Robinson Crusoe"*.
(*: Robinson Crusoe là một tiểu thuyết của tác giả Daniel Defoe, lần đầu được xuất bản vào năm 1719. Câu chuyện kể về Robinson Crusoe, một người Anh bị chìm tàu và mắc kẹt trên một hòn đảo hoang vắng ở vùng Caribbean. Tiểu thuyết theo chân hành trình sống sót và những cuộc phiêu lưu của Crusoe trong suốt 28 năm, khi anh phải học cách sống một mình, tận dụng tài nguyên từ đảo để sinh tồn. Cuộc sống của Crusoe chỉ thay đổi khi anh gặp một người bản địa mà anh đặt tên là Friday.
Câu chuyện khám phá các chủ đề về sự sống sót, tự lực cánh sinh, và khát khao của con người đối với văn minh và tình bạn. Robinson Crusoe thường được coi là một trong những ví dụ đầu tiên của thể loại "phiêu lưu" và có ảnh hưởng lớn đến các tác phẩm văn học về sự sinh tồn và khám phá. Đồng thời, tiểu thuyết cũng phản ánh tư duy thực dân của châu Âu thời bấy giờ, đặc biệt qua mối quan hệ giữa Crusoe và Friday.)
Ai mà dám nói lúc đọc tác phẩm này trên ghế nhà trường, không từng cảm thấy một niềm phấn khích khó tả khi chứng kiến Robinson từng bước làm phong phú cuộc sống của mình trên hòn đảo hoang?
Vì vậy, hành động của Tiêu đã phá tan không khí yên bình và đà phát triển đầy hy vọng, khiến tâm trạng mọi người lập tức trở nên căng thẳng và đầy phẫn nộ.
Anh nói thử việc lật tẩy thân phận người ta thì được ích lợi gì cơ chứ?
Dù sao thì Dreven cũng chỉ là một lao động miễn phí, làm vậy chỉ khiến mọi người bắt đầu cảm thấy khó chịu với anh mà thôi!
Nhưng phản ứng của các độc giả tinh tế đối với hành động này, theo Dụ Miên mà nói, chỉ có thể tóm gọn trong một câu: mọi người ở thời đại tinh tế vẫn còn quá non, quá ngây thơ.
Vừa muốn có sự phát triển bình ổn, vừa không muốn những biến động lớn xảy ra làm ảnh hưởng đến mạch truyện.
Nhưng nếu không có biến động, thì làm sao đạt được sự phát triển vượt bậc?
【 Vì vậy nửa tháng sau, nguồn lương thực trong căn cứ lại bắt đầu cạn kiệt, dịch dinh dưỡng cũng gần như không còn. Mọi người phải một lần nữa tập hợp đội săn bắn để đến những khu vực chưa biết tìm kiếm vật tư.
Nhưng lần này, Tô Ngôn lại chủ động yêu cầu đi cùng.
“Chỉ còn thiếu một nguyên liệu cuối cùng – cỏ tinh đèn – để hoàn thành công thức điều chế thuốc cầm máu. Tôi chỉ có thể tự mình vào rừng Ngân Quang mới phân biệt được nó.”
Dù Tiêu cực kỳ lo lắng và muốn ngăn cản, Tô Ngôn vẫn nghiêm túc giải thích.
“Nhưng nếu cậu bị thương thì phải làm sao đây?”
Tiêu hiểu rõ tầm quan trọng của thuốc cầm máu, nhưng điều anh lo lắng hơn chính là việc Tô Ngôn có thể gặp nguy hiểm.
“Không sao đâu. Cứ để Dreven đi theo tôi.”
Tô Ngôn nhìn thoáng qua Dreven ở phía sau.
Nghe vậy, Tiêu và Dreven ngay lập tức trao nhau ánh nhìn.
Một ánh mắt đen láy đầy ghét bỏ và đề phòng, còn ánh mắt đỏ thẫm kia thì lại phẳng lặng, không chút cảm xúc, tựa như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Đáng ghét.
Đúng là đồ quỷ hút máu giả nhân giả nghĩa.
Nếu không phải vì muốn tự mình dẫn đội, Tiêu rõ ràng có thể trực tiếp bảo vệ Tô Ngôn, làm gì để tên này có cơ hội tham gia chứ.
Chỉ là ngay khi Tiêu đang nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ, anh chợt nhận ra một điều.
Vùng ngoại ô chưa được khám phá cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ cần xuất hiện mùi máu tươi, Tiêu không tin rằng Dreven trước mắt sẽ không để lộ dấu vết gì.
Dựa vào quan sát của mình, anh biết rằng mấy tháng nay, tên này thực sự chưa từng đụng đến một giọt máu nào.
Mà quỷ hút máu trong trạng thái đói khát thì cơn thèm khát máu tươi là điều không thể che giấu được.
“Được thôi, nhưng tôi không thể tin rằng khi ra ngoài đó, hắn sẽ không gây hại cho cậu. Vậy nên hắn sẽ ở cùng đội với tôi, còn Tô Ngôn, cậu đi chung với phó đội trưởng và những người khác, được không?”
Tiêu gần như gườm gườm nhìn Dreven khi đưa ra yêu cầu cuối cùng.
“Anh theo Tiêu tìm đồ ăn được không?”
Dreven vốn chẳng bận tâm gì, mãi cho đến khi nghe thấy lời cầu khẩn nhẹ nhàng từ Tô Ngôn, mới im lặng một lúc rồi mặt không cảm xúc bước về phía đội của Tiêu.
Thấy vậy, Tô Ngôn cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai người này có thể hòa bình với nhau như vậy thì thật tốt.
Thế là đội nhóm nhanh chóng tiến vào vùng ngoại ô, bắt đầu cuộc săn bắn đầy nguy hiểm và căng thẳng! 】
Hơn nữa, khi Tiêu phát hiện ra từ đầu đến cuối Dreven hoàn toàn không uống máu, điều này ngay lập tức khiến các độc giả đang đắm chìm trong cốt truyện nhận ra một vấn đề quan trọng.
【 Trời ơi, em cũng không để ý luôn, Dreven trong suốt khoảng thời gian này ngoan ngoãn đi theo Tô Ngôn mà không hề hút máu! Làm sao một thành viên của tộc Bart không thấy đói được nhỉ?! 】
【 Em cũng sắp quên mất tên này là một con quỷ hút máu tàn bạo. Nhưng nghĩ đến chuyện Dreven cũng sẽ hút máu, thậm chí có thể đã từng giết hại con người để làm điều đó, tự nhiên em thấy khó hiểu vì sao em lại thích một người như vậy!? 】
【 Đúng đó! Mọi người trước giờ trách Tiêu quá nhiều, thật sự không công bằng chút nào! Đừng quên Dreven là một thành viên của tộc Bart. Dù anh ta không làm hại Tô Ngôn, nhưng nếu đã từng giết người để hút máu, thì chẳng phải cũng quá đáng lắm sao? 】
Quả nhiên, một khi chi tiết "hút máu" – đặc điểm quan trọng của quỷ hút máu – được nhắc lại, vấn đề đạo đức và luân lý liên quan đến Dreven đã làm bùng lên một cuộc tranh luận vô cùng sôi nổi trong độc giả.
Đặc biệt là những người có thiện cảm với Tiêu, bạn thân thanh mai trúc mã của Tô Ngôn lại càng không thể kiềm chế mà lên tiếng phản đối dữ dội.
Nếu Dreven thật sự từng hút máu người, vậy những độc giả yêu thích hắn chẳng phải hoàn toàn là kiểu "tam quan vặn vẹo" sao?
Thật sự quá đáng, rốt cuộc hắn là kẻ giết người.
Con mồi và thợ săn làm sao có thể yêu nhau được? Đây rõ ràng là một mối tình định sẵn sẽ bị mọi người phản đối kịch liệt!
Vì vậy, độc giả càng thêm lo lắng và hồi hộp khi câu chuyện tiếp tục mở ra.
Nhưng ngay lúc đó, một khung thông báo bất ngờ bật lên trên giao diện.
【 Cảnh báo kiểm tra độ tuổi: Nội dung tiếp theo có giới hạn độ tuổi, vui lòng xác nhận bạn đủ điều kiện để tiếp tục đọc. 】
Hả, sao lại xuất hiện cảnh báo giới hạn độ tuổi ở đây?
Chẳng lẽ Tiêu đã gây ra chuyện gì lớn khiến hình ảnh máu me bạo lực xuất hiện trong khu rừng?
Đa số độc giả ngay lập tức căng thẳng và tò mò hơn nữa, không ngần ngại nhấn xác nhận để tiếp tục đọc…
【 “Tìm được rồi, trong nước!”
Sau một đoạn đường dài tìm kiếm thảo dược, Tô Ngôn cuối cùng vui mừng phát hiện vài cây cỏ tinh đèn đang mọc ở một hồ nước ngầm sâu trong khu rừng.
“Để tôi xuống lấy. Ngài cứ chờ ở trên bờ đi.”
Phó đội trưởng ngay lập tức giơ tay xung phong.
“Được, vậy anh cẩn thận một chút.”
Tô Ngôn biết mình không biết bơi, chỉ có thể đứng trên bờ nhìn phó đội trưởng lặn xuống nước, bơi về phía ánh sáng lấp lánh phát ra từ những cây cỏ tinh đèn…
“Tiên tri đại nhân, tôi hái được rồi! Không có chuyện gì nguy hiểm cả!”
Nhưng ngay lúc đội viên phấn khích ló đầu khỏi mặt nước, giơ cao một nhánh cỏ tinh đèn và hét lớn về phía bờ, thì Tô Ngôn và những người còn lại trên bờ bỗng biến sắc, hoảng sợ hét lên.
“Cẩn thận! Phó đội trưởng, sau lưng anh ——”
Nghe vậy, phó đội trưởng lập tức mở to mắt quay lại, chỉ để nhìn thấy một con cự thú khổng lồ che kín cả bầu trời, vừa trở về sào huyệt của mình.
Nhận ra những cây cỏ tinh đèn quý giá đã bị con người lấy đi, cự thú giận dữ gầm lên, khuấy động cả một cơn sóng lớn bao trùm khắp hồ nước.
Rõ ràng nước hồ lạnh lẽo vô cùng, nhưng lúc này Tô Ngôn lại cảm giác khuôn mặt mình nóng bừng như lửa đốt.
Máu tươi cùng tiếng thét chói tai tràn ngập nhanh chóng thu hút sự chú ý của Tiêu và Dreven ở xa.
"Tô Ngôn, cẩn thận! Đây là vùng chấn động nguy hiểm!"
Ngay lúc Tiêu nhanh chóng lao tới, anh ta dùng một tay cằm chuôi đao đâm sâu vào sống lưng con quái thú đang gào rống. Máu tươi ào ạt phun ra từ miệng vết thương của quái thú, bắn tung tóe khắp nơi khi nó giãy giụa.
Mặt hồ gần như ngay lập tức tràn ngập mùi máu nồng nặc.
Điều tệ hơn nữa là lớp đất vốn lõng lẽo nhanh chóng bị vỡ nát và mặt đất dưới chân Tô Ngôn trở nên mất kiểm soát, khiến cậu rơi thẳng xuống nước.
“Tô Ngôn!!”
Tiêu đang chiến đấu với con quái thú, ánh mắt gần như nứt ra nhìn về phía mặt nước. Anh hoàn toàn không thể phân thân để cứu người.
Chẳng lẽ mình sẽ chết ở đây sao.…
Tôn Ngôn ở giữa dòng nước đang khó khăn để hít thở. Cậu giơ tay chạm vào khuôn mặt mình, nơi máu nóng vừa bắn lên và dính vào da.
Cậu cảm thấy tất cả là do mình gây ra. Chính cậu đã quá chủ quan khiến mọi người bước vào nơi nguy hiểm một cách dễ dàng. Nhưng giờ hối hận hay cảm thấy có lỗi cũng quá muộn màng rồi.
Ngay khi Tô Ngôn gần như kiệt sức và sắp hoàn toàn mất đi ý thức, một vòng tay mạnh mẽ bất ngờ ôm lấy cậu.
"Ưm!"
Chỉ vài giây sau, một cảm giác lạnh buốt chạm đến đôi môi cậu.
Cơ thể đang thiếu hụt oxy của cậu theo bản năng bám víu vào luồng khí đang được truyền từ nụ hôn bất ngờ này.
Không có kinh nghiệm hay ý thức, Tô Ngôn chỉ có thể theo bản năng đáp lại nụ hôn, dù rất vụng về và lúng túng.
Nước dập dềnh xung quanh và trong cơn mơ màng, Tô Ngôn mở mắt ra. Trước mặt cậu là Dreven với ánh mắt khép hờ, vẻ mặt tràn đầy tập trung và nghiêm túc đến mức không thể rời mắt.
Ngay cả khi nụ hôn chấm dứt, Dreven vẫn cẩn thận liếm nhẹ những vết máu còn dính trên khóe môi Tô Ngôn, tỉ mỉ từng chút một tựa như không muốn để sót lại bất kỳ thứ gì.
Mái tóc màu bạc của Dreven hoài quyện vào làn nước, quấn lấy cơ thể cả hai, tạo thành một khung cảnh bí ẩn nhưng lại tràn đầy cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Nước dưới hồ lạnh lẽo vô cùng, nhưng ngay khoảnh khắc này, cậu lại cảm thấy gương mặt mình nóng bừng.
Cậu đã sớm kiệt sức, hoàn toàn không đủ lực để đẩy người trước mặt ra... 】
Các độc giả tinh tế đọc một hơi tới đây, tại khu bình luận lúc này không khí dường như im lặng đến mức kỳ lạ.
Bình thường ngay cả khi không có chương mới, nơi này vẫn luôn sôi nổi với vô số bình luận. Vậy mà giờ đây, chẳng có một nhận xét mới nào, tựa như cả khu vực này đã không còn bóng người.
Tuy nhiên, nếu có thể kiểm tra số liệu từ hệ thống của Hoàn Vũ, người ta sẽ phát hiện rằng lượt xem trực tuyến chương mới nhất của 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》 đang tăng lên với tốc độ đáng kinh ngạc.
Hơn nữa, thời gian đọc trung bình của mỗi người trên chương này đã vượt xa tốc độ đọc bình thường!
Phải đến khoảng hơn nửa giờ sau, bình luận đầu tiên mới xuất hiện:
【Mấy bồ ơi—— Mị đã đọc đi đọc lại để xác nhận hơn mười lần, thật sự là hôn!! Họ thật sự hôn nhau!! (phấn khích đến mức muốn đập đầu vào tường)】
【A a a! Chúng thần có thể xem cái này sao!? Sao tôi cảm giác tốc độ tiến triển còn nhanh hơn cả 《 Hiệp Nghị Hôn Ước 》!? Mới vài chương thôi mà, đã đến cảnh hôn rồi—!? Đáng ghét, tôi cần phải xác nhận thêm mười lần nữa! Gặp lại mọi người vào sáng mai!】
【Thật ra, trước khi mở chương này, tôi thấy có cảnh báo độ tuổi, cứ nghĩ rằng sẽ là cảnh chiến đấu trong rừng đầy máu me, ai ngờ đâu cảnh báo tuổi lại dành cho cảnh... hôn nhau!?】
Thực tế, ở thời đại tinh tế, hệ thống phân loại độ tuổi thường được dùng để cảnh báo về những hình ảnh máu me hoặc bạo lực.
Thường thì phải viết tầm mấy trăm chương mới có những cảnh "hạn chế độ tuổi".
Vì vậy, khi các độc giả đọc đến cảnh của chương cuối, họ hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý, dẫn đến cả khu bình luận như bùng nổ tập thể.
Ban đầu, mọi người đã nghĩ rằng mở đầu 《 Hiệp Nghị Hôn Ước 》 với cảnh kết hôn là đủ táo bạo.
Không ai ngờ được rằng trong tác phẩm mới của Ngư Thang Diện – 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》 tốc độ phát triển tình tiết còn nhanh hơn thế!
Nên nhớ rằng, 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》 còn chưa đủ 10.000 chữ, nhưng hai nhân vật chính đã có cảnh hôn chính thức. Điều này hoàn toàn khác biệt so với những bộ truyện thường kéo dài hàng trăm chương chỉ để bắt tay, không thể tưởng tượng nổi!
Thậm chí, những độc giả từng "chịu khổ" vì các tình tiết ngược tâm đầy đau đớn trong các tác phẩm trước của Ngư Thang Diện bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều có thể tha thứ được.
【Đúng vậy, tuy rằng chúng tôi từng bị chế giễu vì phải chờ đợi thời gian dài, nhưng ít ra— tiến độ của chúng tôi nhanh hơn rất nhiều! Haha! Những người từng cười nhạo chúng tôi đâu rồi—là ai sắp kết thúc truyện trước mà chưa có cảnh hôn vậy!?】
↑ Những bình luận đầy tự hào này như thắp lên một ngọn lửa, khiến khu bình luận của 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》, vốn co cụm không dám lên tiếng, giờ đây rộn ràng như lễ hội chào năm mới.
Mấu chốt nhất chính là 《 Hiệp Nghị Hôn Ước 》 đang đến hồi kết, trong khi 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》 lại vừa tung ra tình tiết hai nhân vật chính hôn nhau. Điều này khiến những độc giả trung thành cuối cùng không thể kiềm chế mà đổ xô vào đọc.
Dù nó cập nhật một tuần 1 lần... nhưng đây là cảnh hôn nhau thật sự! Ai có thể tiếp tục nhẫn nhịn để "dưỡng truyện béo" mà không đọc ngay chứ!?
Vì vậy số lượng độc giả mới và lượt lưu trữ của 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》nhanh chóng tăng đến mức gây chấn động cả hệ thống Hoàn Vũ.
“Chuyện gì thế này? Mua số liệu à!? Nhưng với độ nổi tiếng hiện tại của Ngư Thang Diện thì đâu cần làm thế!?”
Khi nghe tin một tác phẩm có lượng tăng trưởng mỗi phút lên đến hàng chục ngàn lượt, phản ứng đầu tiên của ban biên tập là nghi ngờ số liệu bị "mua".
Chỉ đến khi một người trong cuộc tiết lộ nội tình, cả nhóm biên tập đều sững sờ.
Thậm chí, trong một khoảnh khắc kỳ lạ, họ lặng lẽ mở danh sách truyện "để dành", rồi âm thầm nhấn vào và đọc.
Đùa à, ai mà nhịn nổi không đọc chứ...?
Từ lúc chương mới được đăng, 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》 chính thức vượt khỏi giới hạn quen thuộc và bùng nổ.
Cuộc thảo luận về mối quan hệ tay ba giữa Tô Ngôn, Dreven và Tiêu cũng từ đây mà nổ ra, dẫn đến vô số ý kiến trái chiều.
【Đúng là cặp chính ngọt ngào thật, nhưng tự nhiên chị đây lại thấy đau lòng cho Tiêu. Anh ấy đang một mình cầm cự con quái thú, còn Dreven thì nhanh chóng lao xuống nước cứu “vợ”. Chị khóc đây, Tiêu ơi, làm sao anh thắng nổi gã tâm cơ đầy mình này...】
【Nhưng quan trọng nhất là Dreven rốt cuộc có uống máu người không!? Anh ta liếm máu ở khóe môi Tô Ngôn vì hôn thật hay vì... hút máu!? Làm ơn, điều này thực sự rất quan trọng với mị!】
【Thật bất công, Tiêu là một thanh niên tốt như thế mà chẳng có gì cả, trong khi Dreven thì cái gì cũng có. Tác giả ơi, chúng tôi phản đối! Điều này không công bằng chút nào!!】
Cảnh hôn môi cuối chương không chỉ không giải đáp được vấn đề liệu Dreven – một thành viên của tộc Bart – có hút máu người hay không, mà còn khiến độc giả càng thêm hoang mang và lo lắng.
Nếu Dreven thực sự từng giết hại vô số con người, thì hành động thân mật với Tô Ngôn chẳng khác nào một thợ săn đang hôn con mồi.
Nếu Tô Ngôn yêu Dreven, chẳng phải điều đó đồng nghĩa với việc cậu phản bội lại cả loài người hay sao?
Vì vậy, dù có được cảnh hôn đầy mong đợi, 《 Vĩnh Dạ Hoa Hồng 》 vẫn để lại một nỗi lo sợ không yên trong lòng độc giả.
Ngay cả khi cuối cùng hai nhân vật chính đã hôn nhau, thì toàn bộ diễn biến cũng khiến mọi người vừa phấn khích vừa kinh hãi.
Cảm giác giống như luôn có một thanh đao treo trên đầu, chờ đợi thời khắc để giáng xuống... TAT
Tuy nhiên sau khi đăng tải chương mới, Dụ Miên dường như không hề để ý đến những phản ứng sôi sục trên mạng.
Vì cậu định đi trả vài cuốn sách tham khảo mượn lần trước và quyết định đến thư viện mượn thêm vài quyển mới.
Cũng lâu rồi cậu chưa đi thư viện.
Vừa lúc gần đây không biết Hoắc Đình bận rộn chuyện gì, rất ít khi về nhà, càng không ghé qua phòng sách. Điều này cho Dụ Miên một không gian tự do tuyệt đối. Nhờ vậy, cậu đã đọc xong hết đống sách cũ mà không cần rời khỏi nhà.
Hoắc Đình và Hals đúng là từng ghé thư viện vài lần, nhưng từ đó đến nay vẫn chưa gặp lại Dụ Miên một lần nào.
Cuối cùng, họ chỉ có thể cử hai cấp dưới thay phiên nhau canh chừng ở thư viện, còn mình thì rời đi tìm bộ phận quân đội tiến cử thí nghiệm ban đầu của chương trình nghị sự lần trước.
Khi Cook theo các lãnh đạo và chỉ huy từ quân đội vào phòng khách, cậu gần như tái mặt khi thấy người phụ trách lần này lại là vị quân trưởng Hoắc Đình khét tiếng.
Mỗi lần Hoắc Đình đến gặp giáo sư Mạc để kiểm tra và đo lường tinh thần lực, Cook đều lo sợ đến mất ăn mất ngủ.
Không ngờ lần này, vận rủi lại tiếp tục đeo bám cậu.
Điều đáng sợ nhất chính là tính cách lạnh lùng và nghiêm khắc của Hoắc Đình. Anh chắc chắn sẽ không hứng thú với những vấn đề mà Cook trình bày, thậm chí có thể cho rằng tất cả chỉ là những suy luận vô căn cứ.
“Trình bày tình hình nghiên cứu của cậu đi.”
Tuy nhiên, điều nằm ngoài dự đoán của Cook là Hoắc Đình lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Ngồi trong phòng họp, ánh mắt của anh tập trung hẳn vào cậu mà không hề có chút nào không kiên nhẫn.
Phía sau, bí thư Hals cùng các thành viên trong đoàn thư ký cẩn thận ghi chép mọi chi tiết.
“À… vâng, là như thế này. Trong một lần kiểm tra tại phòng thí nghiệm, tôi phát hiện hai cuốn tiểu thuyết của tác giả này có tác dụng rất thần kỳ trong việc trấn an tinh thần...”
Dưới bầu không khí nghiêm túc ấy, Cook dần lấy lại bình tĩnh và bắt đầu báo cáo những phát hiện từ nghiên cứu của mình.
“Vậy cậu có nhận thấy những điều kiện nào để sự trấn an tinh thần này được kích hoạt không?”
“Ý cậu là nó chỉ cần được nhìn thấy là có hiệu quả, hay phải đọc sâu mới có tác dụng? Hoặc nếu được đọc thành tiếng, liệu hiệu quả vẫn giữ nguyên hay không?”
Bí thư Hals đang chăm chú ghi chép nhạy bén nhận ra điểm mấu chốt của vấn đề.
“Chuyện này... tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ...”
Cook đáp với giọng mang chút do dự. Từ khi báo cáo với người phụ trách tạm thời của quân đội ngày trước, cậu đã ngay lập tức quay lại phòng thí nghiệm để thực hiện thêm các thí nghiệm kiểm chứng.
Lần này, ngoài nhóm nghiên cứu chính là các đàn anh và đàn em của mình thì Cook còn thuê thêm một nhóm người đa dạng về xuất thân và đặc điểm để mở rộng phạm vi thí nghiệm.
Tuy nhiên, càng nghiên cứu Cook lại càng thấy khó hiểu.
Bởi vì dựa trên kết quả nghiên cứu, các tác phẩm của Ngư Thang Diện chỉ phát huy tác dụng trấn an tinh thần khi người tham gia thí nghiệm thực sự thích đọc chúng. Nếu không thể đạt trạng thái đắm chìm khi đọc, hiệu quả tinh thần từ những văn tự này sẽ không thể phát sinh.
“Nhưng tôi không hiểu tại sao nhóm lính bộ đội đầu tiên được chọn tham gia thí nghiệm, dù họ công khai rằng họ không thích loại đề tài này, vẫn xuất hiện hiện tượng giãn nở tinh thần.”
“Nói thật, tôi thấy rất kỳ lạ. Trong những ngày gần đây, tôi còn nhờ trưởng quan Ice triệu tập thêm hai nhóm lính khác để tiếp tục thí nghiệm, nhưng kết quả vẫn giống hệt.”
Cook vò đầu, nhìn Hoắc Đình đầy khó xử. Cậu thật sự không thể giải thích nổi tại sao nghiên cứu của mình, khi áp dụng lên nhóm lính này, lại cho ra những kết quả bất thường.
Điều này làm Cook hoang mang đến mức suýt nghi ngờ bản thân đã phạm sai lầm nào đó trong quy trình thí nghiệm, khiến cả việc này bị đưa lên hội nghị quân đội.
Sau khi quan sát vẻ bối rối thực sự của Cook, Hoắc Đình hướng ánh mắt nghiêm nghị về phía trưởng quan bộ đội đứng cạnh.
“Triệu tập ngay ba nhóm lính tham gia thí nghiệm lần này.”
“Rõ!”
Trưởng quan cúi chào rồi lập tức rời đi, đồng thời cũng mơ hồ nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Không lẽ lính dưới quyền mình có vấn đề gì sao?
Hơn nữa, chính ông cũng thấy khó hiểu. Hai cuốn sách đó rõ ràng là thể loại mà mấy cô gái trẻ mới thích, ai đời lại bắt đám lính đàn ông to lớn đi đọc.
Như bản thân ông, chỉ cần nhìn tên sách là đã chẳng muốn mở ra, nói gì đến việc đọc. Nếu có lỡ đọc, chắc cũng phải giấu diếm, vì lỡ đồng đội nhìn thấy thì mất mặt chết.
Nhưng... khoan đã?
Ý nghĩ này vừa lướt qua, sắc mặt trưởng quan bỗng thay đổi.
Vì thế khi nhóm lính đang trong giờ huấn luyện bị gọi tập hợp gấp, vừa thấy hai cuốn sách "ám ảnh" đặt trên bàn, họ lập tức trao đổi ánh mắt khó xử.
“Dựa trên phản hồi của y sĩ Cook, các cậu dù không thích đọc những cuốn sách này vẫn xuất hiện hiệu quả giãn nở tinh thần, đúng không?”
Bí thư Hals nhìn nhóm lính, cười mỉm dò hỏi.
“À... Đúng vậy, thưa trưởng quan. Hai cuốn sách này đúng là quá kỳ lạ, đâu phải kiểu mà những người như chúng tôi sẽ thích đọc.”
Người lính cao to nhất cắn răng lên tiếng, căng da đầu đối diện với ánh mắt của Hoắc Đình, không quên quay lại nhìn đồng đội để tìm kiếm chút tự tin.
Cứ như tối qua, đoạn hội thoại trước khi ký túc xá tắt đèn "Cậu thích đọc!" – "Cậu mới thích đọc!" – "Cút đi, tôi không thích!" vẫn còn vang vọng trong đầu.
Thật ra... chắc chắn là không ai thích đọc... phải không?
“Được rồi. Y sĩ Cook, chúng ta sẽ tiến hành ngay một thí nghiệm đối chiếu lần hai với trọng điểm rõ ràng hơn.”
Không ngờ bí thư Hals liền nhìn Cook, ra quyết định.
“À... vâng, được!”
Cook sững người một giây, sau đó bất giác nhận ra điều gì đó.
Ôi trời, chẳng lẽ... nhóm lính này…
Đừng nói là cả quá trình thí nghiệm của mình đều chính xác, chỉ duy nhất bỏ qua việc đoán trước tâm lý của đối tượng?
“Không, không cần làm nữa!”
Chỉ vừa nhìn thấy chiếc máy đo tinh thần quen thuộc, sắc mặt mọi người đã tái mét.
Chúng tôi thừa nhận rồi! Chẳng lẽ vậy vẫn chưa đủ sao?!
*
“Ha ha ha... Cười khùng luôn, chuyện thật như đùa!”
Vậy nên khi Dụ Miên nghe bí thư Hals kể lại toàn bộ câu chuyện, cậu không nhịn được bật cười thành tiếng trong văn phòng.
Chỉ cần tưởng tượng cảnh tượng đó thôi cũng thấy buồn cười không chịu nổi.
Hôm nay, vốn dĩ cậu đang chuẩn bị mang sách trả lại thư viện, từ xa đã thấy vài người mặc quân phục đứng nghiêm chỉnh ngay cửa thư viện.
Trong thư viện có án mạng hả?
Dụ Miên cau mày quan sát một lúc, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bước tới để trả sách. Kết quả ngay khi vừa đến gần, cậu đã bị chặn lại.
Lúc này cậu mới biết thì ra Hoắc Đình và bí thư Hals đã tìm kiếm cậu mấy lần.
Ban đầu Dụ Miên có hơi lo lắng, cứ tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Nhưng khi gặp mặt, cậu mới nhận ra lý do chỉ đơn giản là Hoắc Đình nghĩ cậu cũng là một tác giả, nên muốn nhờ cố vấn một số vấn đề liên quan.
“Thực ra hôm nay chúng tôi định liên hệ trực tiếp với Hoàn Vũ để tìm tác giả kia. Có lẽ cần gặp mặt trực tiếp để hiểu rõ vì sao lại xuất hiện hiệu quả như vậy” Bí thư Hals bất đắc dĩ nhún vai, không hề bất ngờ trước phản ứng bật cười của Dụ Miên.
Riêng Hoắc Đình thì im lặng, ánh mắt chỉ dán chặt vào Dụ Miên đang cười đến mức gục xuống bàn.
“Hả!?”
Dụ Miên đang cười thì bất ngờ ngồi thẳng dậy, mắt trợn tròn khi nghe câu nói vừa rồi của Hals.
“Khoan đã, thực ra chuyện này không cần thiết phải gọi trực tiếp tác giả ra đâu!”
“?”
Hals nhìn Dụ Miên đầy khó hiểu.
“Thật ra, tôi biết Ngư Thang Diện mà... Tôi với anh ấy đều là tác giả, lần trước trong sự kiện của Hoàn Vũ tôi đã gặp anh ấy. Ngư Thang Diện bị sợ xã hội rất nặng, chỉ cần gặp người lạ là lắp bắp, đến mức không nói nổi câu nào.”
“Nếu không tin, các anh cứ liên hệ với biên tập của anh ấy ở Hoàn Vũ mà hỏi. Thật đấy.”
Dụ Miên gần như giơ tay lên thề, thậm chí còn quay sang nhìn Hoắc Đình, hy vọng anh sẽ giúp mình ngăn lại quyết định "đào mộ tác giả" của bí thư Hals.
Nếu quân đội gửi thẳng mệnh lệnh của chính phủ đến Hoàn Vũ, không chừng họ buộc phải tiết lộ thông tin của Ngư Thang Diện…
“…”
Hoắc Đình bị ánh mắt tha thiết của Dụ Miên nhìn chằm chằm, bỗng chốc nghiêm túc hẳn lên. Anh nhấc tập tài liệu bên cạnh, ngồi thẳng lưng, quay sang nhìn Hals.
Hals: ?
Ngài nhìn tôi làm gì!? Người muốn gặp tác giả không rõ danh tính là ngài cơ mà?
Thật ra chỉ cần liên hệ Hoàn Vũ là đã có thể tìm được tác giả kia rồi. Ai ngờ hôm nay tình cờ lại gặp ngay Dụ Miên, hóa ra cậu cũng quen biết tác giả đó.
Nhà văn trong giới văn học nhỏ đến vậy sao?
“Hơn nữa, tôi có thể giúp các anh liên lạc trực tiếp với Ngư Thang Diện. Nếu cần, anh ấy có thể cân nhắc viết một bộ truyện mới, phù hợp hơn cho các binh lính. Đúng rồi, tôi cũng có thông tin liên lạc với biên tập của anh ấy, vì chúng tôi chung biên tập.”
Dụ Miên phá tan bầu không khí im lặng, tiếp tục giải thích.
“À? Vậy cũng được à?”
“Đương nhiên. Tôi hiểu ý các anh mà. Thực ra hai cuốn sách kia đúng là không phù hợp với binh lính. Tôi nghĩ anh ấy có thể viết một bộ với chủ đề khác phù hợp hơn.”
Dụ Miên tỏ ra chuyên nghiệp như một chuyên gia sáng tác, khiến bí thư Hals bỗng dưng có chút tin tưởng.
Nghĩ kỹ thì điều này chẳng phải giống như kêu tác giả viết một bộ truyện mới thuộc thể loại nam cường hay sao?
Dị thế binh vương, Long Vương oai hùng, hay Long Ngạo Thiên nghịch tập đỉnh cao... đều là những ý tưởng không tệ!
Miễn là đừng lôi chính mình ra ánh sáng, cái gì cũng dễ nói! [cá cá quỳ gối cầu xin.jpg]