Nhưng mà khi nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được, cái tên Hoàng Đế chó đấy dù gì cũng là vị vua ngu xuẩn, là người không đứng đắn, thì hạ nhân của ông ta cũng có phong cách làm việc giống ông ta, đều là cùng một giuộc.
Phó Yến Đình không cũng ngạc nhiên, hắn lấy ra một đinh ngân lượng đưa cho tiểu cô nương, cũng coi như là báo đáp việc nàng ấy đã có lòng nhắc nhở bọn họ, sau đó nhanh chóng đưa Chử Trần Âm trở lại căn nhà đất.
Nói ra thì cũng thật trùng hợp, bọn họ vẫn chưa về đến nhà, những quan binh đi thử lương thực ở trong thôn đã đến rồi.
Đám quan binh này đã đi thử được khoảng 4 5 nhà, sau đó đã đi đến căn nhà của Chử Gia ở trong góc, hướng vào bên trong hét lớn: "Nộp lương thực! Nộp lương thực!"
"Nộp lương thực cái gì chứ?" Phó Hầu không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vẫn là Lai Phúc đã phản ứng kịp, hắn ngày trước cũng đã nghe các đồng hương nói về sự việc ở huyện Trạm Dương, rồi nói nhỏ bên tai của Phó Hầu.
Phó Hầu vừa nghe thấy vậy, tức giận đập bàn: "Ép buộc lão bách tính nộp lương thực, đúng là vô pháp vô thiên!"
Phó phu nhân đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chúng ta đang chạy nạn, chúng ta vẫn không nên quá phô chương, nộp lương thực thì nộp lương thực, chúng ta đưa một túi gạo cho bọn họ là được rồi."
Phó Hầu Gia vốn dĩ đang vô cùng tức giận, nhưng bây giờ lại thôi không giận nữa, vẫy tay về phía Lai Phúc nói: "Đi đi, đưa cho bọn chúng một túi gạo."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT