Không phải chứ… đói khát đến mức vậy sao? 

Đến mức phải đập cửa cơ à? Uống canh bổ chứ đâu phải t h u ố c k í c h d ụ c!

“Em không sao chứ? Sao không trả lời?” Anh bước tới sờ trán tôi, rồi giơ tay quơ trước mặt tôi.

“Tôi còn tưởng em lại ngất trong này rồi.”

A… Nhìn vẻ lo lắng này của anh… tôi không nỡ nói ra mấy suy nghĩ xấu xa mà tôi gán cho anh.

Tôi chậm chạp theo anh ra ngoài, trong lòng hơi chột dạ. 

Dù gì người ta cũng là tổng tài nhà họ Phó, vừa biết kiềm chế, cấm dục, sao có thể vội vàng như thế được?

Vừa nằm xuống giường, tay anh ta đã vươn qua, ánh mắt nóng rực đầy khát khao.

Mẹ kiếp, đúng là vội thật! 

Tôi còn tự kiểm điểm làm gì, kiểm điểm cái quái gì chứ!

Lại là một đêm eo đau lưng mỏi, tim đập chân run…

6

Mở mắt ra, tôi nhìn thấy Phó Hằng đang mặc quần áo. 

Anh vừa khoác chiếc sơ mi lên người, cúi đầu cái cúc áo.

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào làm nổi bật phần eo thon gọn, đôi chân dài, phong thái vừa cấm dục lại vừa mê hoặc, đúng là cảnh đẹp ý vui mà~

“Nhìn có đẹp không?”

Vãi… Tôi vội úp đầu vào chăn, nhưng hai giây sau lại nhận ra, đây là chồng mình mà, không nhìn thì phí quá!

Thế là tôi nghiêng người, thoải mái ngắm nhìn, chẳng mấy chốc anh đã cứng người, đôi tai dần dần đỏ lên.

“Niên Niên, em kiềm chế chút đi...”

Tôi phẩy tay: “Ngủ cũng ngủ rồi, kiềm chế cái gì nữa?”

Phó Hằng đỏ bừng mặt, vội bước nhanh vào phòng thay đồ.

Chọc ghẹo xong, tôi mãn nguyện cười tủm tỉm, hí hửng mặc váy ngủ rồi đi đánh răng rửa mặt.

Anh đã mặc xong bộ vest, dáng vẻ nghiêm túc đã quay trở lại: “Lâu rồi em chưa đến công ty, hôm nay anh đưa em qua đó.”

Tôi vui vẻ nhận lời trước hành động ân cần này của anh.

Dù sao thì, với một người đang mất trí nhớ như tôi, muốn một mình chèo chống cũng rất khó.

Anh là đối tác kiêm người tình của tôi, đi cùng để giữ thể diện cũng là chuyện nên làm.

Ngồi xe đến công ty, tôi cố kìm nén sự tò mò. 

Khá ổn, văn phòng nằm ở khu vực sầm uất, cả một tầng đều là của công ty tôi.

Công ty làm về thiết kế thời trang. 

Tôi gãi đầu, chẳng nhớ một tí gì về thời gian.

Không biết tôi của tương lai đã vật lộn thế nào để mở được công ty này nữa.

May mắn là tôi chỉ cần xuất hiện một chút, nhắc nhở qua qua là được.

Nhìn thấy Phó Hằng, nhân viên ai nấy đều có vẻ muốn hóng hớt nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc.

Mục tiêu đã đạt được, để tránh bị lộ tẩy, tôi vội vàng chuồn đi.

Không ổn rồi, tôi phải phục hồi trí nhớ, nếu không cơ nghiệp mà tôi dày công gây dựng sẽ mất trắng.

Phó Hằng chỉ nhàn nhạt nói: “Chỉ cần anh còn đây, công ty của em sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu.”

Không được, công ty của tôi đương nhiên phải do tôi tự mình gánh vác.

Dù nghĩ vậy, nhưng thực lực thì không có, huhu… trí nhớ của tôi mau quay lại đi…


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play