Chưa kịp để những gương mặt kia hiện lên vẻ sợ hãi, bên ngoài đã vang lên một loạt tiếng bước chân, nghe thế trận này thì người đến chắc không ít.
"Quan binh tới rồi!"
"Mau chạy đi!"
"Đem theo cả ả ta!"
…
Ta còn chưa kịp phản ứng, trước mắt lại tối sầm.
"Muốn sống thì ngoan ngoãn đứng dậy!" Tên đầu lĩnh quát lên.
Nhưng ta bị trùm kín đầu, tay chân đều bị trói chặt, muốn đứng dậy còn khó hơn lên trời.
"Người bên trong, mau thả Thái tử phi ra!"
Là Tạ Phong!
Bọn cuồng đồ kia quả nhiên tin rằng ta thật sự nhiễm bệnh, không dám lại gần. Ta liền cất cao giọng: "Tạ Phong, ta ở đây!"
"Đàn bà thối, câm miệng cho ta!"
Tiếng mắng còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng "soạt", có thứ gì đó ấm nóng văng tung tóe bên chân.
Tiếng ch-é-m g-i-ế-t lập tức tràn ngập thính giác, ta bị nhốt trong bóng tối, kinh hoảng bất an, chỉ sợ có tiếng rên nào trong đó là của Tạ Phong.
Chẳng mất bao lâu, mọi thứ lại quay về tĩnh lặng.
Ta nghe rõ tiếng bước chân dần dần tiến lại gần. Mỗi một bước, tim ta càng đập dữ dội hơn.
"Tạ Phong, là huynh sao?"
Đáp lại ta là sự im lặng, rồi cái bao trùm đầu bị xốc lên, sau luồng ánh sáng chói mắt là gương mặt đáng ghét của Thẩm Thác.
"Để ngươi thất vọng rồi."
4.
Ánh mắt của Thẩm Thác rơi xuống dây trói trên tay chân ta, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười chẳng mang ý tốt.
"Hay là để Tạ Phong vào cởi trói cho ngươi nhé?"
"Bớt nói nhảm đi, mau cởi ra!"
Lời vừa dứt, tên cướp còn chưa ch-ế-t hẳn liền vùng dậy, mũi đao lóe sáng ngay trước mắt.
Trước khi Thẩm Thác kịp dùng kiếm, ta đã xoay người đỡ đao bằng lưng mình.
Mắt Thẩm Thác trợn trừng, hắn c.h.é.m đứt bàn tay cầm đao của kẻ đó, rồi một nhát cắt đứt yết hầu.
Vì ta chủ động đ.â.m vào, vết thương rất sâu.
Ta đau đến bật kêu lên, Thẩm Thác ôm lấy eo ta, ánh mắt lạnh lùng chiếu xuống.
"Chung Lạc, ngươi nghĩ Cô là kẻ ngốc sao?"
"Ta suýt mất mạng rồi, Điện hạ."
"Ngươi rõ ràng có thể tránh được." Trong mắt hắn cuộn trào phẫn nộ, "Có phải ngươi đã biết từ trước?"
Hắn rút đao ra, vết thương bị hắn ấn thật mạnh. Ta đau đến méo cả mặt.
"Ta chỉ biết rằng, Điện hạ hiện giờ muốn ta ch-ế-t."
"Ta muốn ngươi ch-ế-t?" Thẩm Thác vừa băng bó cho ta vừa cười lạnh, "Không giữ vết thương lại để cầm máu, thì lúc xuống núi ngươi sẽ thành cái x-á-c khô."
"Nếu ta thành cương thi, người đầu tiên ta cắn chính là ngài..."
Hắn vẫn lạnh mặt nhìn ta: "Cơn đau này, từ khi ngươi bước ra khỏi Đông cung, đã phải dự liệu rồi chứ?."
"Ngươi đã biết rõ Thái phó không tha cho ngươi, dẫu ngươi không thể xuất hiện trong cung yến, ông ta cũng sẽ nghĩ biện pháp trừ bỏ ngươi. Nay thương mà chẳng chết, cuối cùng ắt sẽ tra đến chỗ ông ta. Thái phó và Chung phủ xưa nay luôn đối đầu, ngươi đúng là thanh đao sắc của Chung Viễn Tân nhỉ."