Nói một câu hơi khó nghe, những đồng đội mà ông ấy đã từng giúp đỡ, bản thân và con cái của họ sau này có thể trả lại tiền cho ông ấy cũng chỉ có thể đếm bằng bàn tay.
Tất nhiên, ông ấy nghĩ như vậy không phải đang oán trách về việc đồng đội không trả lại tiền, ông ấy cho đồng đội hay người thân của họ vay tiền chỉ là do không nhẫn tâm khi thấy cuộc sống của đối phương lại khốn đốn sau khi mất đi sức khỏe hoặc tính mạng của mình vì sự ổn định của đất nước, khi cho vay, ông ấy cũng không bao giờ nghĩ đến việc lấy lại.
Và ông ấy cũng biết rằng nhiều người không trả tiền không phải vì họ không muốn mà vì họ thực sự không có khả năng trả nợ. Mặc dù nhiều người đã trở nên giàu có sau cải cách nhưng lại càng có nhiều người, đặc biệt là những người ở khu vực nông thôn, vẫn sống trong cảnh nghèo đói.
Nói xong chuyện trả tiền, Lục Bình Châu lên lầu tìm Kinh Tế Nhật Báo.
Trong nhà họ cũng có một bản sao của báo mà lớp phụ đạo Sao Mai từng được đăng lên, nhưng bản trong nhà không phải Trình Mạn mua, mà là Lục Bình Châu đã đặc biệt chuẩn bị sẵn để tránh khi có khách đến nhà, trong lúc khoe khoang lại không có bằng chứng.
Ừm, không sai, những người đến nhà họ khi Lục Bình Châu có mặt ở nhà trong sáu tháng qua đều từng nghe anh khoe khoang và cũng xem qua “Kinh Tế Nhật Báo”.
Lúc đầu Trình Mạn có chút xấu hổ, nhưng sau khi khoe khoang nhiều lần thì cô sớm đã quen, nhưng đó là trước mặt người ngoài, còn ở trước mặt cha Lục và Lý Xuân Hoa, Trình Mạn vẫn rất xấu hổ. Cô gần như che mặt suốt trong lúc Lục Bình Châu khoe khoang, sau đó không nhịn được mở miệng ngắt lời: “Được rồi được rồi, cha và dì Lý ngồi tàu hai ngày chắc hẳn đã mệt mỏi rồi. Để bọn họ về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT