So với hợp tác xã cung ứng thì diện tích của cửa hàng tạp hóa không lớn, chỉ có một tầng, diện tích tầm bốn năm chục mét vuông, ba vách tường bày đầy kệ hàng, trước kệ để hàng có chừa lối đi đủ cho hai người có thể bước sóng vai, đi tiếp về phía trước nữa là quầy.
Nhưng bởi vì mặt hàng bày bán bên trong không đủ toàn diện cho nên chỉ có một số mặt hàng là có rất nhiều chủng loại ví dụ như que cay mà đám trẻ con thích ăn nhất, có loại theo miếng, cắt sợi hoặc để trong bao, tổng cộng có tới mười mấy nhãn hiệu.
Đồ chơi thì lại càng khỏi phải nói, có một kệ chỉ để chứa toàn là các loại đồ chơi, có xe đồ chơi mà mấy bé trai thích, cũng có búp bê vải mà mấy bé gái thích, cần cái gì là có cái đó.
Mấy đứa nhỏ không kiên định nên hoàn toàn không có sức chống cự trước mấy món đồ chơi rực rỡ muôn màu này.
Ví dụ như Trình Trình, vừa thấy đồ chơi là không nhấc chân đi nổi, muốn.
Nhưng cô bé lại không dám nói thẳng, chỉ ngẩng đầu nhìn mẹ bằng ánh mắt trông mong, hi vọng rằng mẹ sẽ tâm linh tương thông với mình.
Ừm... Không thể nói là không có tâm linh tương thông, đúng là Trình Mạn có nhìn thấy khát vọng tự trong ánh mắt của Trình Trình, nhưng nhớ đến cả đống đồ cần phải dọn dẹp ở nhà, mua thêm đồ chơi về chỉ khiến lượng công việc gia tăng thêm thôi, thế là cô giả ngu mà không hề thấy áy náy, hỏi: “Không phải muốn mua đồ uống hay sao? Con đứng ở đây làm gì? Đi đi chứ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT