“Thật sự không sao đâu...” Lục Bình Châu vươn tay vuốt ve gương mặt đỏ hồng của con gái: “Dạo gần đây trong đồn trú cũng không bận lắm, hơn nữa Trình Trình đang bị ốm, dù hôm nay anh đến đó cũng không tập trung làm việc được, chi bằng xin nghỉ phép một ngày để trông con bé.”
Trình Mạn cũng không tiếp tục khuyên nữa, cúi đầu nhìn con gái nói: “Được thôi.”
Cô bé đã hoàn toàn ngừng khóc, có lẽ là do đang chóng mặt nên vừa nhắm mắt lại đã ngủ tiếp rồi. Chỉ là trông có vẻ con bé ngủ không được ngon, thỉnh thoảng lại rên rỉ mấy tiếng.
Lục Bình Châu nhìn con gái một lúc, vươn tay ra nói: “Để anh ôm con bé cho.”
“Không cần đâu, cũng không nặng lắm.” Trình Mạn lắc đầu: “Hơn nữa chẳng phải chút nữa anh còn cần đi gọi điện sao? Đổi tới đổi lui, cẩn thận kẻo lại làm tuột mũi kim.”
Nghĩ đến việc con gái mình lại phải chịu khổ khi mũi kim rơi ra, Lục Bình Châu nói: “Vậy thì chờ anh gọi điện xong rồi đổi.”
“Vâng...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play