Lời này nghe như mẹ ghẻ nói vậy, Vương Thu Mai tạm dừng rồi bổ sung: “Không phải mẹ tiếc số tiền đó, mà mẹ không muốn thấy con đi bệnh viện mãi thế. Con nói xem, mấy ngày nay được nghỉ con đã đến bệnh viện mấy lần rồi? Con ở nhà được bao lâu? Nếu không phải do tất cả bác sĩ ở khoa tiêu hóa đều đã ba mươi bốn mươi tuổi rồi, mẹ con tưởng con thích người ta đó.”
Ánh mắt Trình Lượng sáng lên: “Mẹ biết tất cả bác sĩ đều ba mươi bốn mươi trở lên sao?”
Vương Thu Mai mím môi, đang định hỏi con trai có phải là không thoải mái thật không, lại nghe Trình Mạn ngồi một bên quan sát hết biểu cảm của Trình Lượng sâu xa nói: “Trong bệnh viện không chỉ có bác sĩ đúng không?”
Vương Thu Mai dừng lại hỏi: “Cái gì?”
Động tác rót trà của Trình Lượng cũng dừng lại, nhưng anh ấy không quay đầu nhìn Trình Mạn. cô thấy vậy thì khẽ mỉm cười nói: “Không gặp được bác sĩ trẻ, vẫn gặp được y tá trẻ mà.”
“Khụ khụ…”
Ho khan xong, không đợi hai mẹ con trả lời, Trình Lượng đã mượn cớ là có chuyện để đi ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play