Từ khi xuống nông thôn đến nay Vương Phương không chụp ảnh nữa, lần này chị ấy cũng cho rằng mình chỉ tới bế em bé thôi. Nghe cô hỏi như thế, chị ấy tròn mắt hỏi: “Chị á? Chị có thể chụp à?”
Trình Mạn cười nói: “Chụp mấy tấm đi, coi như làm kỉ niệm, chúng em trả tiền.”
“Vậy…” Vương Phương chỉnh lại quần áo rồi nói: “Chị chụp mấy tấm nhé?”
“Được.”
Đã đến tiệm chụp ảnh rồi, Trình Mạn không hề keo kiệt, chẳng những muốn chụp ảnh màu hết mà muốn lấy tất cả kích thước trên bốn tấc, bao gồm cả mấy tấm ảnh của Vương Phương, cuối cùng quyết định lấy hơn ba mươi tấm.
Thời này chụp ảnh không quá rẻ, như ảnh mà Trình Mạn chụp, loại rẻ nhất là loại bốn tấc…
Loại bốn tấc rẻ nhất này cũng đã bốn hào một tấm rồi, loại mười tấc là một đồng hai. Vì vậy tính ra, bọn họ chỉ chụp ảnh không thôi cũng tốn hơn hai mươi đồng rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play