Khi thuật lại những lời ấy cho Trình Mạn, Trình Lượng không nhịn được mà cảm thán, so với Phương Giang, anh ấy quả thực quá may mắn.
Anh ấy có thể hiểu được cảm nhận của Phương Giang, trong những năm xuống nông thôn, anh ấy từng nhiều lần mơ thấy mình về Lâm Giang, đoàn tụ với người nhà. Lần nào cũng thế, sau giấc mộng đẹp đều là sự buồn bã vô tận.
Chỗ anh ấy may mắn hơn Phương Giang là dù xuống nông thôn, nhưng từ khi kì thi đại học chưa được khôi phục, Trình Mạn đã nhường lại công việc cho anh ấy, để anh ấy được về thành phố.
Nếu như không có cơ hội ấy, Trình Lượng cảm thấy có lẽ mình sẽ ở lại nông thôn mấy năm nữa, cũng không có được hôm nay đâu.
Khi còn bé, anh ấy được nhiều người khen là đầu óc thông minh, nhưng lại không ứng dụng được vào học tập. Nếu không được về thành phố, có lẽ anh ấy cũng không nghĩ đến việc thi đại học.
Đương nhiên, dù đã về Lâm Giang nhưng ban đầu anh ấy cũng không nghĩ đến việc thi đại học. Ban đầu Trình Mạn từng đề nghị anh ấy, nhưng anh ấy chỉ miễn cưỡng tham gia thi vì né tránh lời thúc giục cưới của mẹ mà thôi.
Nếu anh ấy không về thành phố, có lẽ Trình Mạn vẫn đề nghị và cũng có lẽ anh ấy sẽ đồng ý thi, nhưng Lâm Giang cách chỗ anh ấy làm việc khá xa, đi một lần phải mất hai ngày, anh ấy mà không về thành phố thì Trình Mạn cũng không thể cứ một hai tuần sẽ đến kiểm tra kết quả học tập của anh ấy một lần được, mẹ cũng không thể nào nhắc nhở bên tai anh ấy ngày ngày được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play