Nghĩ tới đó, Trình Mạn không nói chuyện xưởng trưởng Trịnh lớn tuổi nên phải nghỉ hưu mà tổng kết luôn: ‘Em cảm thấy, nếu chọn công việc, tốt nhất cứ chọn loại mình thích, nếu không đi làm cũng như đi viếng mồ mà thôi. Dù sao, nếu sau này quả thực không làm được nữa thì anh nghỉ, chúng ta tiếp tục làm ăn, có lẽ hai năm tới sẽ hơi khó khăn, nhưng em tin là khuynh hướng chung sẽ tốt, anh xem nó như đường lui cũng được.”
Đầu tiên, Trình Lượng bị câu “đi làm như đi viếng mồ” của Trình Mạn chọc cười, sau đó lại bị câu cuối cùng của cô làm cảm động. Anh ấy không khỏi kêu lên: “Mạn Mạn…”
Chỉ nhìn biểu cảm thôi Trình Mạn cũng biết anh ấy sắp nói những lời sến sẩm rồi, nên vội vàng ngắt lời: “Bất kể anh quyết định đi đâu làm, học kỳ này cũng phải kiếm thật nhiều tiền cho em. Hai người, một tuần mà chỉ sửa được ba mươi cái đồng hồ, không thấy xấu hổ à?”
Trình Lượng: “…” Cái vẻ cảm động rớt nước mắt lập tức nín lại.
Sau khi nói chuyện với Trình Mạn, Trình Lượng nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Anh ấy uyển chuyển từ chối cơ hội ở lại trường làm cố vấn, quá trình này cũng thuận lợi, dù sao thì anh ấy không muốn, cũng còn rất nhiều người muốn ở lại trường, nên cơ hội cũng nhanh chóng được trao cho người khác.
Sau đó, khi chủ nhiệm Tiền đến tìm anh ấy một lần nữa, anh ấy đã đồng ý luôn, nhưng hẹn tốt nghiệp xong mới làm việc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT