Nhưng cho dù có khác biệt thì đó cũng là canh gà, mặc dù tới giờ Trình Mạn vẫn chưa tới mức nghe thấy canh gà đã nôn, nhưng đúng là không còn thích ăn nữa.
Thấy vẻ đau khổ trên mặt Trình Mạn, Vương Thu Mai không khỏi nói: “Người khác mang thai muốn có canh gà để ăn còn không có, con thì ngược lại, bảo con ăn có bát canh gà thôi mà làm như khó lắm.”
Trình Mạn bưng canh gà, vừa dùng thìa khuấy vừa nói: “Là do con ăn nhiều quá rồi, nếu để mẹ ăn canh gà một tháng thì chắc chắn mẹ cũng không chịu nổi đâu.”
Vương Thu Mai lại không nghĩ như thế, bà cảm thấy canh gà ngon quá trời, nếu đổi thành bà thì cho bà ăn cả đời cũng không ngán, vậy là nói: “Là con đang hưởng phúc mà không biết phúc thôi.”
Trình Mạn hỏi: “Vậy mẹ qua đây ở đi, một tháng kế tiếp hai mẹ con mình cùng ăn nhé?”
Nghe nói như thế, Vương Thu Mai thật sự suy nghĩ.
Cũng không phải vì canh gà mà chủ yếu là vì qua mấy ngày nữa Vương Phương sẽ nghỉ, bà sợ chỉ có một mình Lục Bình Châu trong nhà sẽ không lo liệu nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play