Trình Tiến nghe vậy liền cảm thấy tính khí của La Văn Hân thật khó hiểu, anh ấy không thương con mình lúc nào? Bình thường anh ấy cũng không ít lần bế con dỗ con.
Hơn nữa, La Văn Hân có bảo anh ấy bế con một lúc sao? Rõ ràng để cho anh ấy chăm con cả buổi sáng, từ sáng tới giờ anh ấy thậm chí chưa hút được một điếu thuốc nào, không dễ gì mới nhờ được Lục Bình Châu giúp anh ấy bế con một lát để anh ấy nghỉ một chút, thế mà liền bị mắng như thế này.
Mặc dù suy nghĩ chính đáng, nhưng trong thâm tâm Trình Tiến vẫn cảm thấy có chút áy náy nên không tranh cãi với La Văn Hân mà chỉ kiếm cớ nói: “Là do Bình Châu thích Tiểu Húc nên mới bảo anh đưa con cho cậu ấy bế, phải không Bình Châu?” Anh ấy vừa hỏi vừa nháy mắt với Lục Bình Châu.
Lục Bình Châu ho nhẹ một tiếng, nói: “Đúng vậy, Tiểu Húc rất ngoan.”
Trình tiến thở phào nhẹ nhõm, xoè tay về phía La Văn Hân: “Đó, em xem.”
Sắc mặt La Văn Hân dịu đi không ít, ánh mắt nhìn về phía Lục Bình Châu, cố ý hỏi: “Bình Châu, năm nay cậu ba mươi rồi à?”
Lục Bình Châu hỏi: “Vâng, sao vậy chị?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play