Trình Mạn coi Yến Mẫn Chi là bạn, cô ấy cũng vậy, cho nên không giấu diếm Trình Mạn, giới thiệu xong liền giải thích: “Tuy rằng chính sách đã buông lỏng, nhưng đều cần có phiếu mới mua được lương thực và dầu gạo mì, mạng lưới quan hệ của tôi lại không rộng như vậy, chỉ có thể bán nguyên liệu nấu ăn không cần phiếu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là bán khoai tây chiên thích hợp hơn.”
Kỳ thật nàng còn cân nhắc qua món khoai tây Khang, nhưng làm món này yêu cầu tương đối cao đối với khoai tây, cần khoai tây nhỏ mềm và nhiều sáp, rất khó mua. Khoai tây chiên thuận tiện hơn, không những rẻ, không cần mua phiếu mà còn có thể bảo quản được lâu và có thể cung ứng hầu hết quanh năm.
Khoai tây Khang: là món ăn chủ yếu của người dân miền núi, chỉ cần chiên khoai tây với một ít dầu ăn.
Nghe Yến Mẫn Chi giải thích xong, Trình Mạn hiểu ra nguyên nhân đồ ăn cô bán ở quán không giống với nguyên tác.
Trong nguyên tác Yến Mẫn Chi mở quán là chuyện nửa cuối năm, lúc ấy thay đổi chính sách đã hơn nửa năm, mặc dù phiếu cần thiết cho cuộc sống hàng ngày vẫn chưa bị hủy bỏ, đi hợp tác xã cung ứng hay là mua cái gì đó đều cần phiếu, nhưng bởi vì trên đường phố buôn bán nhiều rồi, nên có thể tiết kiệm được rất nhiều phiếu.
Giống như gà vịt và lợn cần làm món kho, đều có thể mua được thông qua con đường tư nhân, hơn nữa Yến Mẫn Chi sẽ kiêm bán món chay, ví dụ như củ sen kho, đậu nành, măng, cho nên có thể bày sạp bán.
Nhưng bây giờ vừa mới sửa đổi lại, hộ chăn nuôi tư nhân còn chưa thành hình, muốn mua được gà vịt không bị gián đoạn cũng không dễ dàng, heo nhúng nước lại càng là hàng đắt tiền, không dễ làm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT