Ông ta càng nói càng giận, hai tay vỗ bồm bộp: “Nhưng mà dựa vào cái gì chứ? Người khác cũng bỏ tiền sửa phòng lớn thành hai phòng nhỏ, sao người ta tình nguyện dọn đi mà họ lại không muốn chứ? Họ làm vậy không phải là ức hiếp tôi à? Đám người bên sở địa chính cũng thế, đây vốn là vấn đề họ phải giải quyết, ấy thế mà, họ lại quẳng chuyện đó cho tôi, bảo tôi về thương lượng giải quyết. Tôi là một người bình thường, giải quyết được gì chứ?”
Nói đến đó, ông ta chột dạ, không dám nhìn Trình Mạn và Lục Bình Châu, cúi đầu nói: “Tôi hết cách rồi, chỉ muốn bán nị à đi thôi, sau này mắt không thấy tâm không phiền.”
“Ông muốn mắt không thấy tâm không phiền, người bị ông gài bẫy lại chịu thiệt.” Trình Mạn hừ lạnh, suy nghĩ lại cảm thấy không đúng: “Không phải vừa rồi ông nói là ba phòng, không bị chia ngăn à?”
Ánh mắt người đàn ông trung niên trở nên mất tự nhiên: “Chuyện này…”
Trình Mạn hết nói nổi: “Miệng ông đúng là không nói được câu thật nào.”
Người đàn ông trung niên giãi bày: “Tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ muốn mau chóng bán căn nhà đi thôi.” Còn việc người bị vừa mua nhà sẽ phiền não thế nào cũng không phải chuyện mà ông ta bận tâm.
Nghe ra ý trong lời nói của cô ta, Trình Mạn không đồng tình với ông ta chút nào. Cô cười lạnh: “Ha ha.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT