Lục Bình Châu không hề giấu giếm, kể hết những lời bán thảm của Tạ Tử Minh. Trình Mạn nghe mà bối rối, cũng giật cả mình. Cô bối rối vì cô có trong câu chuyện của anh ta, còn giật mình là vì cảm thấy không thể trông mặt mà bắt hình dong đối với anh ta được.
Sau khi Lục Bình Châu nói xong, Trình Mạn hỏi: “Vậy có phải cả quân của anh đều biết chúng ta gọi cho nhau mỗi ngày không.”
“Biết cũng chẳng sao, dù sao thì chuyện này cũng không giấu được.” Lục Bình Châu an ủi: “Nhưng mà chúng ta nói gì thì họ không biết, tiếp tuyến viên cũng không tùy tiện nói ra ngoài.”
Trình Mạn: “…”
Cô cảm thấy nếu Lục Bình Châu muốn cô yên tâm thật thì nói nửa câu đầu là được gì, chỉ cần anh không nói thì cô có thể coi như tiếp tuyến viên không tồn tại, nhưng bây giờ… Cô cảm thấy họ không cần phải mua nhà nữa.
Chỉ những nội dung họ nói chuyện trong điện thoại thời gian qua thôi đã đủ để xây một căn biệt thự lớn ba tầng rồi đó có được không?
Sáng Chủ Nhật, Trình Mạn và Lục Bình Châu đến bưu điện trước, rồi mới đến khu công chức của xưởng máy móc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT