“Về ở thì chắc không được, buổi tối cô ấy còn có lớp học nữa, nhưng cô ấy đã đồng ý cuối tuần sẽ về ở rồi.” Lục Bình Châu nói: “Lão Tạ đã xin cho vợ ở cùng.”
Trình Mạn ăn mì xong nhưng không vội thu dọn mà sờ cằm hỏi: “Anh nói xem, vợ anh Tạ thay đổi chủ ý là vì lấy lùi làm tiến hay vì anh ấy giả vờ đáng thương thành công nên cô ấy mềm lòng.”
Lục Bình Châu chưa từng gặp vợ Tạ Tử Minh, cũng không hiểu tính tình đối phương, càng không biết nhiều chuyện giữa hai người họ. Thế nên anh không trả lời được, chỉ nói: “Anh hy vọng cô ấy không mềm lòng.”
Trước kia anh cho rằng vợ của Tạ Tử Minh không muốn ở chung là vì tính cách lạnh lùng cổ quái, nhưng gần đây nghe anh ta nói thì hình như không phải vậy.
Bất kể nguyên nhân sâu xa là gì, cô ấy làm trễ nải năm năm của Tạ Tử Minh cũng là sự thật. Làm bạn, Lục Bình Châu rất khó có cái nhìn tốt về họ, mà anh cũng hy vọng Tạ Tử Minh có một kết quả tốt nên mới nghĩ thà rằng cô ấy không có tình cảm gì với anh ta.
Lục Bình Châu cảm thấy Tạ Tử Minh mãi không rút chân ra được khỏi đoạn tình cảm ấy chắc có liên quan đến việc hai người cách xa nhau, một năm không gặp được hai lần. Vì xa nhau nên anh ta mới nhớ lần đầu tiên động lòng, trong lòng không ngừng mĩ hóa người kia, lại càng đắm chìm trong đó.
Khi hai người ở gần nhau rồi, sớm tối bên nhau, nếu đối phương vẫn không có tình cảm với Tạ Tử Minh, sớm muộn gì cũng lộ ra chân tướng thôi. Ảo tướng tan biến, anh ta sẽ có thể thoát ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT