Trình Mạn không hùa theo mẹ để trách anh hai mà lại nói: “Con cũng thấy là không cần thiết phải xin nghỉ, tiệm cơm quốc doanh cũng chỉ bận có bốn năm tiếng trong ngày, có thể tận dụng thời gian còn lại để học bài mà, sẽ không làm mất thời gian ôn tập đâu. Hơn nữa sảnh ngoài của tiệm cơm chỉ có hai người, nếu anh hai xin nghỉ dài hạn thì chắc chắn chủ nhiệm Vương sẽ khó xử, trong lòng không khỏi có ý kiến với anh ấy.”
Vương Thu Mai nói: “Chỉ cần anh hai con có thể thi đậu đại học thì chủ nhiệm Vương có ý kiến với nó cũng có sao đâu.”
Cho dù trong Đại Vận Động, rất nhiều phần tử trí thức bị tố cáo cho xuống nông thôn, nhưng nếu có thể vào đại học thì ai lại không muốn? Cứ nhìn mấy lãnh đạo trong xưởng máy móc là biết, chẳng có ai thật sự thất học cả.
Cho nên ở góc nhìn của Vương Thu Mai, học đại học quan trọng hơn là công việc.
Chỉ cần Trình Lượng có thể thi đậu đại học thì cho dù có mất việc ở tiệm cơm quốc doanh, bà cũng sẽ không quan tâm chút nào.
Trình Mạn hiểu được ý của Vương Thu Mai, nói: “Chờ anh hai về, con sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Trước kia Vương Thu Mai cứ cảm thấy con gái vẫn chưa lớn, vẫn còn là một cô bé, nhưng sau lần Trình Mạn phân tích hồi đầu năm, bà đã không nghĩ như vậy nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT