Mà sau khi Trình Minh cảm nhận được thái độ của cha mẹ thay đổi thì cũng dần khôi phục lại sự hoạt bát trước kia. Lục Bình Châu trả lời cậu bé: “Về chiều hôm qua.” Sau đó anh giao đồ trong tay cho Vương Thu Mai.
Bởi vì đồ được gói lại bằng giấy dầu nên Vương Thu Mai không biết bên trong là cái gì, vừa vươn tay vừa hỏi: “Đây là cái gì?”
Trình Mạn nói xen vào: “Là đặc sản Bình Châu mang về từ tỉnh Thanh đấy ạ, có hai cân khô bò Tây Tạng, còn có một gói đông trùng hạ thảo.”
Vương Thu Mai không biết đông trùng hạ thảo, nhưng lại biết khô bò là món ngon, kinh ngạc hỏi: “Tỉnh Thanh có khô bò để bán sao?”
Vào thời này bò chỉ dùng để cày ruộng, không được giết tùy tiện, giống như thành phố Lâm Giang, quanh năm suốt tháng chỉ có vào dịp tết mới được cung cấp thịt bò, hơn nữa lần nào cũng giới hạn số lượng, nếu không có quan hệ thì gần như không mua được.
“Bên đó nuôi nhiều bò Tây Tạng lắm ạ.” Lục Bình Châu đưa hai cân khô bò cho vợ chồng Vương Thu Mai: “Cha mẹ nếm thử hương vị đi, Mạn Mạn nói ngon lắm ạ.” Nói xong lại mời ba người nhà Trình Tiến tự xé ra nếm thử.
Sau khi mọi người thưởng thức thì liên tục gật đầu, Vương Thu Mai lại tò mò hỏi: “Vậy còn đông trùng hạ thảo là cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT