Lục Bình Dương chuẩn bị đáp lại một câu thì chợt phát hiện có gì đó không đúng, tốt nghiệp cấp hai mới được lên cấp ba, vậy chẳng phải là càng lâu hơn sao?
Nhưng cậu bé không kịp hỏi anh trai xe đã chạy tới, anh trai và chị dâu vội vàng xách hành lý lên xa, đột nhiên cậu bé quên mất bản thân đang muốn nói gì, cậu bước lên trước hai bước gọi: “Anh!”
Sau khi đi đến giữa xe tìm được chỗ ngồi, Lục Bình Châu đặt hành lý xuống, mở cửa sổ nói: “Bọn con đi đây, hai người mau về đi.” Sau đó lại nói với Lục Bình Dương: “Chăm chỉ học hành, nhớ nghe lời cha và mẹ em.”
Lục Bình Dương bĩu môi: “Em biết rồi.”
Lái xe đạp ga, chiếc xe bắt đầu chuyển động, Lục Bình Châu lại vẫy tay chào tạm biệt hai người đứng ngoài xe, anh không đóng cửa sổ, cho đến khi bóng dáng của họ thu nhỏ lại đến mức không thể nhìn thấy được anh mới đóng cửa sổ, lần lượt từng túi hành lý lên giá chưa hành lý.
Chia tay luôn mang đến phiền muộn, cho dù Lục Bình Châu còn trẻ đã rời nhà nên anh cũng đã quen với kiểu chia ly này, anh chưa bao giờ tỏ ra nhớ nhà, nhưng những lúc như vậy cũng khó mà cười nổi.
Nhìn anh vô thức nhíu mày, Trình Mạn đặt tay cô vào lòng bàn tay anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play