Nói đi cũng phải nói lại, tuy bọn họ đi tàu hỏa đều là vé giường nằm nhưng họ cũng ngồi xe mười mấy tiếng từ sáng đến tối, khi xuống xe Trình Mạn cảm thấy cả người mình cứng đờ.
Lục Bình Châu vẫn tốt, tay xách túi lớn túi nhỏ còn hỏi Trình Mạn có cần anh cõng cô không.
Trình Mạn ngồi xe cả người cứng đờ mới thấy mệt, bây giờ cô muốn tự đi bộ, hơn nữa đây là lần đầu tiên đến nhà anh, để anh cõng vào nhà thì thật sự không tốt, cô xua tay nói: “Không cần, em tự đi được.”
Thấy tay trái anh đang xách hai túi dệt to, tay trái cầm hộp cơm, chậu rửa mặt và các thứ linh tinh khác, trên vai còn đeo ba lô quân đội, cô đưa tay ra nói: “Để xách hai cái túi này cho anh nhé.”
Lục Bình Châu cũng nói không cần: “Anh xách được.”
Nói xong thấy Trình Mạn kiên trì, anh liền đưa cho cô chiếc túi lưới đựng hộp cơm và chậu rửa mặt: “Em cầm cái này đi.” Sau đó chia đều túi dệt sang hai tay: “Anh sẽ xách những thứ này.”
Dứt lời, anh đi về phía cổng khu tập thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT