Trình Thụ Vĩ nghe vậy không chịu nổi nên gắp ra hai con cua, để đám trẻ con các nhà tự chia nhau.
Mặc dù Vương Thu Mai không hào phóng trong chuyện ăn uống nhưng hôm nay bà đã mua rất nhiều cua, mọi người đều là hàng xóm đã nhiều năm và họ đang chúc mừng ngày lễ nên bà cũng không quá khắt khe, liếc mắt nhìn nhưng cũng không nói gì.
Bà nhìn chồng bằng ánh mắt cảnh cáo, Trình Thụ Vĩ cười một tiếng, gắp một miếng thịt nói: “Ăn đi, ăn đi.” Ăn xong đã bảy giờ mười phút, lúc này Trình Lượng mới về.
Anh ấy không trở về tay không, xách theo vài thứ, nhìn sơ có thể thấy là một miếng thịt ba chỉ, một bao gạo và một hộp bánh ngọt.
Chưa kể những thứ khác, riêng miếng thịt đó đã rất hiếm, nặng ít nhất hai cân. Vương Thu Mai vừa nhìn thấy nó lập tức đứng dậy, đi đến gần anh ấy và vui vẻ hỏi: “Sao con xách về nhiều đồ như vậy?”
Trình Lượng trả lời: “Quà Trung Thu của tiệm cơm chúng con.”
“Phát nhứng gì thế?” Giọng của Trình Thụ Vĩ vọng qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT