“Mẹ à, mẹ yên tâm, những điều này con đều biết.” Trình Tiến nói xong liền hỏi: “Mấy con tôm hùm kia... chúng ta có nên ăn không?”
“Không ăn còn có thể làm gì chứ? Cũng đâu có trả lại được.” Vương Thu Mai cũng sợ người ta ghi hận, khoát tay đi vào nhà nói: “Ăn đi, ăn đi, tôm hùm nhiều như vậy, không biết nấu thế nào đây.”
Trình Mạn đang nói chuyện cùng La Văn Hân, tiếp lời bà: “Tôm hùm lớn như thế, bỏ đầu đem đi hấp đi, vừa ngon hơn lại còn tiết kiệm dầu nữa.”
Vương Thu Mai hỏi: “Hấp ư? Có sạch không?”
Trình Mạn nói: “Vỏ của những con tôm hùm này đều có màu đỏ, môi trường sinh trưởng cũng không bẩn, chỉ cần dùng bàn chải chà một lượt là được rồi, ăn bẩn sống lâu, ăn xong sẽ không bị bệnh đâu.”
Vương Thu Mai nghe vậy, quả nhiên do dự. La Văn Hân thấy thế, chủ động đứng dậy nói: “Con đi chà tôm nhé.”
Thế là bữa tối lại có thêm một món, đồng nghĩa có thêm ba người ăn, Vương Thu Mai ngẫm nghĩ, vẫn quyết định đi chợ mua ít thức ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT