Lúc Trình Lượng vào khu 27, Vương Thu Mai đang ngồi ở cửa bóc đậu, nghe thấy tiếng động, bà ngẩng đầu lên, thấy là con trai liền giục mau vào nhà rửa mặt, còn bản thân thì nói với người hàng xóm đang tò mò bên cạnh: “Cách đây không lâu nó bị thương, vẫn chưa bình phục hoàn toàn nên đại đội đã cho nó nghỉ phép để quay lại thành phố khám xem thế nào.”
Dạo này mọi người mượn cớ sẽ không nói mình bị bệnh, thế nên khi Vương Thu Mai giải thích, hàng xóm hai bên đều tin, bọn họ lo lắng hỏi: “Trình Lượng bị bệnh gì thế? Có nghiêm trọng không? Sao tôi trông thằng bé vẫn khỏe đấy chứ.”
“Nghe nói là đau ngực, đến bệnh viện quận kiểm tra rồi, nhưng không phát hiện ra gì cả.” Vương Thu Mai thản nhiên bịa chuyện rồi thở dài: “Mong là không bị gì nghiêm trọng.”
Đau ngực là chuyện lớn, nó liên quan đến tim, hai người nhìn Vương Thu Mai với ánh mắt đồng tình.
Thấy họ tin lý do bà bịa ra, Vương Thu Mai liền yên tâm, việc chuyển công tác nói ra thì dễ, thủ tục có thể hoàn thành trong một buổi chiều, nhưng sau khi làm xong, con trai bà phải cầm giấy tờ chứng minh quay về nông thôn để làm các thủ tục khác, cứ cách mấy ngày lại phải chạy đến tiệm cơm quốc doanh, điều này khó tránh làm người khác nghi ngờ.
Mặc dù những người khác có thể không đoán được sự tình như thế nào, nhưng Vương Thu Mai không dám đánh cược với tương lai của con trai mình, thà cứ dùng lý do bị bệnh để thu hút sự chú ý của mọi người.
Đây là một cái cớ rất hay, bị bệnh quay về thành phố là chuyện bình thường, anh ấy đến tiệm cơm quốc doanh cũng có thể nói là có chuyện cần tìm em gái, dù sao cũng chỉ là đau ngực, không ảnh hưởng gì đến cơ thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT