Để tránh tình trạng tồn đọng hàng hóa, xưởng dệt may đã yêu cầu nhân viên tháo vải ra, cắt thành từng mảnh nhỏ, chia ra thành vải không bị dính nước mưa, vải bị dính mưa nhưng không bị mốc, vải bị mốc sau khi giặt sạch không thể lại vết và vải sau khi giặt sạch có để lại vết rồi bán toàn bộ cho nhân viên mà không cần phiếu, đây có thể được coi là một phúc lợi đặc biệt.
Ngày nay, đồ gì không cần phiếu đều không bán được, chưa kể đây còn là loại vải mà hầu hết các gia đình đều cần, dù có bị mốc thì vẫn có rất nhiều người muốn có.
Dù sao vải có thể dự trữ, bây giờ bọn họ không thiếu quần áo, nhưng để thêm một năm rưỡi nữa vẫn có thể dùng được, nếu không thì có thể bán với giá cao hơn, mặc dù không được nhiều tiền, nhưng có ít thì vẫn là tiền.
La Văn Hân chỉ là một người thấp bé, lúc đến lượt cô ta chọn mua thì tất cả các loại vải không bị mốc đều đã bị cướp sạch, thế nhưng cô ta đã làm việc được mười năm, xếp hàng chọn mua không bị xếp ở mãi phía sau, thế nên cô ta đã cướp được mấy mảnh bị mốc sau khi được giặt sạch không để lại vết.
La Văn Hân chia cho Trình Mạn hai mảnh vải, sau đó làm theo yêu cầu của cô, bỏ thêm tiền để mua thêm mấy mảnh từ đồng nghiệp của cô ta.
Tất nhiên, phí trả cho cô ta phải cực khổ như vậy cũng không ít.
Những mảnh vải này đều có lỗi lớn lỗi nhỏ, mảnh lớn có thể dùng để làm áo khoác bông mùa đông, còn mảnh nhỏ hơn chỉ có có thể dùng để làm khăn tay hoặc là tất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT