Cuối cùng Trình Mạn không chống lại được buổi “ép cung” của Lục Bình Châu, nghẹn ngào kể lại mình đã khoác lác cái gì.
Lục Bình Châu nghe xong suýt chút nữa là quên nhúc nhích, sau khi kết thúc cố ý xem đồng hồ đeo tay, trong lòng thầm tính thời gian, còn cần sáu tiếng đồng hồ nữa để lời khoác lác đó trở thành sự thật.
Bây giờ là mười giờ tối, vậy là khoảng bốn giờ rạng sáng mới có thể ngủ.
Không tính sớm, nhưng ngày mai bọn họ đều được nghỉ, có thể làm được. Trong lòng tính toán xong, Lục Bình Châu giơ tay ôm Trình Mạn vào lòng, thì thầm hỏi: “Chúng ta tiếp tục cố gắng?”
Trình Mạn rất muốn đáp lại rằng “Anh không sợ mệt chết sao”, nhưng lời tới bên miệng lại không dám nói, sợ sẽ gợi lên lòng hiếu thắng của Lục Bình Châu, không mục đích không bỏ qua, vậy là chỉ có thể dịu dàng làm nũng: “Em mệt lắm rồi~”
Lục Bình Châu dịu dàng đáp: “Ngoan, sau khi xong rồi em ngủ bù cũng được.”
Mặc dù Lục Bình Châu tính bốn giờ sáng ngủ, nhưng thời gian ngủ thực tế của bọn họ lại sớm hơn hai tiếng, không phải là anh không được, mà là Trình Mạn thật sự không chịu nổi nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play