Để chứng minh bản thân, lần này Lục Bình Châu cố gắng hết sức thả chậm tốc độ, chú ý đến cảm nhận của Trình Mạn hơn, cũng không cần dạy mà biết nói những lời xấu hổ.
Dưới sự tấn công của anh, Trình Mạn liên tiếp tháo chạy, vừa xấu hổ vừa tức giận. khi anh lại hỏi cô tốc độ có được hay không, cô sinh lòng độc ác, tức giận hỏi: “Anh có thể đừng lề mề thế nữa được không?”
Lục Bình Châu: “… Có thể.”
Bên ngoài trăng sáng sao thưa, gió nhẹ lay lay, trong phòng lại là bão táp mưa sa. Dù đã có quạt trần thổi gió mát, nhưng hai người quấn quýt nhau lâu dài, tóc Trình Mạn vẫn ướt, trán cũng chảy đầy mồ hôi.
Hai tay cô bám vào tấm lưng vững chãi của anh, hai tay muốn túm mạnh lấy thứ gì đó, nhưng trước khi ra tay lại nhớ tới nghề nghiệp của anh nên đã siết chặt tay lại, khóc không thành tiếng mà gọi tên anh.
Khi kết thúc, anh đã thành công chứng minh bản thân. Giường rất hỗn loạn, cô lăn qua bên khô ráo được nó thổi mát, bên này cũng có gió nhưng lại ướt át nóng bỏng, như băng hỏa hai tầng áp bức.
Vì buồn ngủ mà mệt mỏi, ý thức của cô đã không còn được tỉnh táo nữa. Trong lúc mơ hồ, cô vẫn cảm thấy cơ thể mình dính nhớp, muốn đi tắm, nhưng mà hông đau chân mềm, cả người không có sức, không dậy nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play