02
Lương mẫu ngồi nhấm nháp hạt dưa, vừa ăn vừa chờ nghe tiếng thét thảm thiết của Mộng Ngư. Chờ mãi, chờ mãi, nha hoàn đã đi đun nước nóng, vậy mà đứa con trai ngoan của bà vẫn chưa ra tay dạy dỗ ai cả.
Điều này khiến bà tức đến mức liên tục nguyền rủa Mộng Ngư là con hồ ly tinh vô liêm sỉ.
Nhưng Lương Văn Tú lại không hùa theo mẹ mình.
“Họ đã bái đường thành phu thê, sao lại vô liêm sỉ được chứ?”
Lương mẫu giận đến mức đập bàn quát con gái:
“Đồ ngu! Chữ ‘phu thê’ thì phu đứng trước, thê đứng sau. Ta cố tình kích thích để đại ca ngươi giận, chẳng phải để nó lập lại uy quyền trong nhà, lấn lướt con bé mới về kia sao? Kết quả thì sao! Ta thấy con bé đó thủ đoạn ghê gớm, đại ca ngươi chắc chắn đã bị nó nắm thóp rồi!”
Lương Văn Tú là con gái chuẩn bị gả đi, ngày thường ghét nhất là nghe những lời như thế này.
“Đây mà là phu thê gì? Đã là vợ chồng thì phải ‘hai người đồng lòng, sắc bén hơn kim khí’. Mẫu thân không mong họ sống tốt, lại đi châm ngòi ly gián, thế làm sao được?”
“Gọi ngươi ngu mà ngươi không tin! Tẩu tẩu ngươi có tám rương hồi môn, nếu đại ca ngươi nắm được nàng ta, tự nhiên ngươi cũng được một rương. Nếu để họ hòa thuận, với cái tính của đại ca ngươi, chắc chắn lấy vợ là quên mẹ, mẫu thân với ngươi có được lợi gì?”
Lúc này Lương Văn Tú mới hiểu ra vấn đề. Nàng năm nay vừa tròn 16 tuổi, đang trong giai đoạn bàn chuyện hôn nhân. Nếu được chia một phần hồi môn từ tẩu tẩu, vị thế của nàng ở nhà chồng sau này sẽ cao hơn hẳn.
“Nhưng đại ca con vốn đã yếu đuối từ trước, bị tẩu tẩu nắm thóp cũng không lạ.” Lương mẫu cười lạnh: “Sống trong gia đình thì phải lo đủ bảy thứ: củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà. Muốn bắt lỗi thì lúc nào chẳng có. Còn đại ca ngươi, dù nó có nhất thời bị lú lẫn, lâu dần cũng sẽ quay lại phe ta thôi.”
Lương mẫu tính toán, sáng mai nhất định phải đè bẹp khí thế của cô con dâu mới, để nàng ta biết ở nhà họ Lương này ai mới là người làm chủ.
*
Sáng hôm sau, trong lúc Mộng Ngư chải chuốt, Tiểu Vụ ghé vào tai nàng, thuật lại từng chữ những gì mình nghe được tối qua.
Nghe xong, Mộng Ngư đã có kế hoạch, nhưng nàng không tỏ ra chút sơ hở nào.
Sau khi sửa soạn xong, nàng gọi Lương Bách Thiện đi cùng để dâng trà kính mẫu thân.
Lương mẫu chuẩn bị hai phong bao lì xì, đưa cho Lương Bách Thiện rồi bảo hắn đứng dậy.
Còn Mộng Ngư thì bị bà lờ đi.
Lương Bách Thiện định lên tiếng vài lời cho Mộng Ngư, nhưng lại bị Lương mẫu trừng mắt khiến hắn co rụt cổ, viện cớ ôn bài để chuồn ra ngoài.