Kết quả cuối cùng là cả hai bên đều bị đưa về đồn cảnh sát.

Trước khi lên xe cảnh sát, Ngũ Thư nhìn mấy "anh hùng bàn phím" vừa rồi với vẻ mặt mỉa mai: "Mấy người không đến đồn cảnh sát làm chứng cho bà thím này à?"

Anh hùng bàn phím A: "Tôi, chúng tôi cũng không biết giữa các người đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà làm chứng cho bà ta được."

Anh hùng bàn phím B: "Đúng vậy, chúng tôi chỉ là thấy khó chịu khi các cô nói chuyện với một bà cụ như vậy thôi."


Anh hùng bàn phím C: "Cảnh sát cũng đã đến rồi, ở đây lại có camera giám sát, chúng tôi đến đồn cảnh sát làm gì?"

Nghe những lời lẽ hùng hồn của ba "anh hùng bàn phím", Ngũ Thư càng thêm khinh bỉ: "Bây giờ lại nói không biết đã xảy ra chuyện gì? Vừa nãy thấy mấy người biểu hiện như vậy, người không biết còn tưởng mấy người là người trong cuộc đấy chứ."

Mỉa mai xong anh hùng bàn phím A, Ngũ Thư lại quay sang nhìn anh hùng bàn phím B: "Chỉ đơn thuần là bênh vực bà cụ thôi sao? Tôi thấy anh hình như sống không vui vẻ, chỉ muốn tìm một người để trút giận thôi đúng không? Đơn thuần? Anh đúng là đơn thuần thật đấy."

Ngũ Thư mắng xong hai người đầu thì quay sang nhìn anh hùng bàn phím C.

Đối phương thấy cô nàng nhìn sang thì lập tức sợ hãi quay mặt đi.

Ngũ Thư khẽ nhếch môi: "Tôi còn lười mắng anh."

Ngũ Thư mắng đã đời rồi liền đưa tay khoác lấy cánh tay Kỷ Tuyền: "Đi thôi, tôi đi cùng cậu đến đồn cảnh sát."

Kỷ Tuyền toàn thân dính máu chó đen, cô tránh tay Ngũ Thư ra: "Bẩn lắm."

Ngũ Thư cứng đầu: "Tôi không sợ."

Kỷ Tuyền mỉm cười: "Không phải cậu có sợ hay không, mà là bẩn rồi lại phải giặt, lãng phí nước."

Nói xong, Kỷ Tuyền quay đầu nhìn người cảnh sát đang đứng bên cạnh: "Tôi không thể lên xe trong bộ dạng này được, tôi sẽ lái xe của tôi đi theo sau các anh."

Người cảnh sát nhìn Kỷ Tuyền từ trên xuống dưới một lượt, cũng thấy bất lực: "Được rồi, cô đi đi."

Nói xong, anh ta quay người ra hiệu cho những người cảnh sát khác đưa mẹ Tiêu lên xe.

Mẹ Tiêu vừa nghe thấy phải lên xe cảnh sát thì chân lập tức mềm nhũn, bà ta khóc lóc nói: "Đồng chí cảnh sát ơi, tôi không làm gì cả, là người phụ nữ kia, người phụ nữ kia là người xấu, nó sắp kết hôn với con trai tôi rồi mà còn ra ngoài dan díu với trai lạ, cắm sừng cho con trai tôi, nó..."

Mẹ Tiêu nói đến khản cả giọng, còn chưa nói xong thì người cảnh sát dẫn đầu đã mất kiên nhẫn nói với một cảnh sát trẻ bên cạnh: "Cậu đi tìm bảo vệ của khu chung cư này xin xem camera giám sát, nói là cần để phục vụ điều tra."

Cảnh sát trẻ tuổi đáp: "Vâng, sếp."

Tiếng khóc của mẹ Tiêu đột ngột dừng lại: "..."

Bên kia, Kỷ Tuyền lấy hai chai nước khoáng trên xe, rồi lại lấy thêm một gói khăn ướt, lau qua người mình một chút, rồi cúi người lên xe.

Ngũ Thư ngồi ở ghế phụ, nhìn bộ dạng thảm hại của cô mà tức đến đỏ cả mắt.

"Tôi thật sự chịu thua rồi, nhà họ Tiêu kia rốt cuộc là cái giống loài gì vậy, may mà cậu không gả vào nhà họ."

"Hồi xưa khi nhà cậu chưa gặp chuyện, tôi cũng từng gặp bà ta vài lần, lúc đó bà ta nịnh nọt đến mức muốn nâng cậu lên tận trời, tôi còn nói với bố tôi là cậu may mắn, tìm được một gia đình tốt."

Đến bây giờ Ngũ Thư vẫn còn nhớ những gì bố cô nàng đã nói.

Ngũ Văn Diệu nói: "Đừng thấy lúc con sống trong nhung lụa thì người bên cạnh con đối xử với con như thế nào, mà phải xem khi con sa cơ lỡ vận thì người bên cạnh con đối xử với con ra sao."


Lúc đó Ngũ Thư còn bĩu môi với Ngũ Văn Diệu, cảm thấy ông nói không đúng.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là gừng càng già càng cay.

Nói trúng tim đen.

Không, bố cô nàng không chỉ nói trúng tim đen mà là đã đâm thẳng vào động mạch chủ, máu phun ra xối xả.

Nhắc đến máu, Ngũ Thư lại nhớ đến máu chó đen trên người Kỷ Tuyền.

Cô nàng nghiêng đầu nhìn sang, trong lòng càng thêm tức giận.

Đến đồn cảnh sát, Kỷ Tuyền và Ngũ Thư còn chưa kịp xuống xe thì đã nhìn thấy hai cảnh sát trẻ tuổi đang dìu mẹ Tiêu đi xuống phía trước.

Mắt Ngũ Thư sáng lên, cô nàng tháo dây an toàn, ghé sát vào cửa sổ xe: "Bà ta bị làm sao vậy? Ăn vạ à?"

Kỷ Tuyền khẽ mấp máy môi: "Sợ đấy."

Đúng chuẩn kiểu miệng nói cứng nhưng chân lại run.

Ngũ Thư: "Đúng là đáng đời."

Kỷ Tuyền nhịn cười: "Xuống xe thôi."

Ngũ Thư "ừm" một tiếng rồi quay người mở cửa xe, vừa mới mở ra một khe hở thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói với Kỷ Tuyền: "À đúng rồi, cậu gửi số điện thoại của Liêu Bắc cho tôi nhé."

Kỷ Tuyền hồ nghi nhướn mày: "Hửm?"

Ngũ Thư: "Tôi xin anh ta nghỉ một ngày, ngày mai rồi mới đến làm trâu làm ngựa cho anh ta."

Kỷ Tuyền nói: "Tôi gửi cho cậu ngay đây."

Sau khi gửi số điện thoại của Liêu Bắc cho Ngũ Thư, Kỷ Tuyền liền đi vào đồn cảnh sát trước.

Ngũ Thư đi phía sau, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Liêu Bắc.

Điện thoại được kết nối, còn chưa đợi Liêu Bắc lên tiếng thì Ngũ Thư đã chủ động giới thiệu: "Liêu tổng, chào anh, tôi là Ngũ Thư, chính là người mù mắt, to gan hắt sơn lên xe của anh, cuối cùng được anh rộng lượng tha thứ đấy ạ."

Liêu Bắc: "..."

Liêu Bắc sống đến ngần này tuổi, tự hỏi chưa bao giờ nghe thấy màn tự giới thiệu dài dòng, chi tiết và sống động như vậy, anh ta im lặng một lát rồi hỏi: "Có việc gì sao?"

Ngũ Thư hạ giọng nói: "Hôm nay tôi có thể xin nghỉ một hôm được không ạ?"

Nói xong, vì sợ Liêu Bắc nghi ngờ mình muốn quỵt nợ, cô nàng vội vàng bổ sung thêm một câu: "Tôi không phải là muốn quỵt nợ đâu, mà là bạn thân của tôi gặp chút chuyện, bây giờ chúng tôi đang ở đồn cảnh sát."

Liêu Bắc nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Tống Chiêu Lễ đang ngồi đối diện mình với vẻ mặt lạnh lùng, anh ta hắng giọng, rồi hỏi với giọng nói lớn hơn: "Kỷ Tuyền bị làm sao vậy? Sao tự dưng lại vào đồn cảnh sát?"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play