Tuyết Khuynh Nhan đi vào, nhìn thấy Mặc Quân Dạ đang thở ngắn than dài. Mặc Quân Dạ ngẩng đầu nhìn Tuyết Khuynh Nhan, thấy hắn theo bản năng dùng tóc dài che vết sẹo trên mặt, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Hắn đã nói không để bụng dung mạo của Tuyết Khuynh Nhan, tại sao vẫn cảm thấy khẩn trương a?
Dưới đáy lòng thầm thở dài một hơi, Mặc Quân Dạ đứng lên, đi đến trước mặt Tuyết Khuynh Nhan, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ giấy, sau đó đưa cho Tuyết Khuynh Nhan và nói, “Cái này cho ngươi.”
Tuyết Khuynh Nhan không rõ nguyên do mà nhận lấy tờ giấy. Gia gia thu dưỡng hắn, chỉ là một người nông dân bình thường, không biết chữ, cuộc sống của họ cũng rất thanh bần, căn bản không có dư thừa tiền để Tuyết Khuynh Nhan đi học. Cho nên đến bây giờ, Tuyết Khuynh Nhan chỉ biết 1 ít chữ, không biết trên giấy viết gì.
Nhìn Tuyết Khuynh Nhan bỗng nhiên nhíu mày, trong mắt mang vẻ nghi hoặc, Mặc Quân Dạ mới nhớ ra rằng Tuyết Khuynh Nhan không biết chữ, vì thế giải rằng, “Đây là khế ước bán thân của ngươi.”
Tuyết Khuynh Nhan nghe vậy, thân thể đột nhiên chấn động, lập tức tràn đầy sự không thể tin mà nhìn Mặc Quân Dạ.
Mặc Quân Dạ lại đưa khế ước bán thân cho hắn?
Mà Mặc Quân Dạ cũng không nói gì thêm, chỉ đạm nhiên cười cười.
Tuyết Khuynh Nhan nắm chặt trong tay khế ước bán mình , ánh mắt phức tạp nhìn Mặc Quân Dạ, hỏi, “Ngươi thật sự nguyện ý đem khế ước bán mình trả lại cho ta?”
Mặc Quân Dạ gật đầu nói, “Đương nhiên là thật, bằng không ta vì sao lại đem giao cho ngươi?”
Tuyết Khuynh Nhan cắn môi, lại hỏi, “Ngươi không sợ ta cầm xong trực tiếp chạy sao?”
Mặc Quân Dạ nhàn nhạt mà cười nói, "Là ta chung quy cũng sẽ là của ta, không phải của ta liền tính cưỡng cầu cũng cưỡng cầu không tới, ngươi nếu là muốn chạy, ta sẽ không ngăn trở ngươi."
Tuyết Khuynh Nhan sửng sốt, ngay sau đó xoay người đi ra ngoài. Mặc Quân Dạ nhìn bóng dáng Tuyết Khuynh Nhan rời đi , cảm thấy không sao cả gợi lên môi cười cười, hắn đảo mắt nhìn, chính mình đưa tới cái tiện nghi cho nam thê, có hay không sẽ cầm khế ước bán mình rồi chạy mất.
Bất quá chạy cũng không sao dù gì hắn đã có thói quen một người sinh hoạt.
Lúc sau, Mặc Quân Dạ lại khoan thai mà tu luyện Hỗn Độn Thần Quyết, hắn muốn nhanh chóng đem Hỗn Độn Thần Quyết tu luyện đến đệ nhất trọng. Chỉ có tu luyện đến đệ nhất trọng, hắn mới có thể mở ra không gian, lấy đồ vật bên trong ra. Còn về khế ước bán mình của Tuyết Khuynh Nhan, sau khi rời khỏi tầm mắt của Mặc Quân Dạ, hắn liền lập tức xé bỏ.
Tuyết Khuynh Nhan cũng không rời đi, cứ như vậy tiếp tục ngốc bên cạnh Mặc Quân Dạ. Không biết vì sao, khi ở bên cạnh Mặc Quân Dạ, hắn cảm thấy rất an tâm. Có lẽ trước kia hắn sợ, nhưng sau nửa tháng ở chung, hắn phát hiện ánh mắt của Mặc Quân Dạ đối với hắn đã thay đổi, không còn âm lãnh mà là một loại ấm áp nhàn nhạt. Tuyết Khuynh Nhan không phủ nhận rằng hắn có thể đã sinh ra một tia cảm tình khác thường đối với Mặc Quân Dạ.
Do đó, hắn tạm thời không có ý định rời khỏi Mặc Quân Dạ.
Nhìn thấy Tuyết Khuynh Nhan cũng không có ý định rời đi, Mặc Quân Dạ chỉ nhướng mày, không nói thêm gì.
Thực ra, việc Tuyết Khuynh Nhan không rời đi cũng là điều bình thường, vì hiện tại hắn đang ở trong căn nhà do gia gia của Tuyết Khuynh Nhan để lại.
Nếu phải rời đi, thì cũng là hắn đi mới đúng.
Trong những ngày sau đó, ngoài việc tu luyện và lên núi tìm dược liệu để đổi lấy tiền vàng, công việc chính của Mặc Quân Dạ là dạy Tuyết Khuynh Nhan biết chữ.
Tuyết Khuynh Nhan rất muốn biết chữ, chỉ là trước đây không có cơ hội mà thôi, hiện tại Mặc Quân Dạ nguyện ý dạy, hắn tự nhiên vô cùng vui vẻ tiếp nhận. Hai người quan hệ ngày càng tốt hơn, và cảm giác sợ hãi của Tuyết Khuynh Nhan đối với Mặc Quân Dạ cũng dần dần biến mất. Cuối cùng, sau ba tháng, Mặc Quân Dạ đã tu luyện Hỗn Độn Thần Quyết đến đệ nhất trọng, không gian của hắn có thể mở ra. Mặc Quân Dạ hưng phấn mở ra không gian, sau đó lấy ra các linh thảo cần thiết và lò luyện đan để bắt đầu luyện chế đan dược.