Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh trong lòng, hắn có cảm giác lâng lâng như thể tìm lại được bảo bối đã đánh mất, thậm chí còn không dám chạm vào, sợ rằng mọi thứ chỉ là ảo giác.
Nhưng khi thật sự chạm vào, hắn lại muốn ôm y thật chặt, không bao giờ buông tay.
"Ta nói cho ngươi nghe, ba ngày nay ta ngủ không ngon chút nào cả, từ khi chuyển đến Lê An Điện ta không còn thói quen ngủ trong chậu nữa, hôm kia ta còn ngã ra khỏi chậu.”
Lâm Linh và Thi Trường Uyên ngồi trên xe ngựa về kinh, y tựa vào người Thi Trường Uyên như không xương, vừa giơ giơ ngón tay phàn nàn với Thi Trường Uyên.
"Nhưng hôm sau ta đã làm hàng rào bằng lá cứng. Ta giỏi hông?"
"Quá giỏi." Thi Trường Uyên phụ họa.
Hắn nhìn vẻ mặt háo hức của Lâm Linh sau đó rũ mắt nhìn cổ tay trong lòng bàn tay mình. Từ lúc lên xe, hắn nắm tay đỡ Lâm Linh và giữ chặt nó cho đến bây giờ vẫn không buông ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT