Hồi đầu lão Tăng, Tiếu Diện với Tiểu Thiền cũng muốn cùng luyện chữ.
Nhưng mà sau đó mấy người kia tìm thấy chuyện làm. Ví dụ như lão Tăng cảm thấy xe ngựa không thể không có mã phu nên hắn lên đánh xe. Tiếu Diện cảm thấy lão Tăng ngốc như vậy, một mình đánh xe ngựa không an toàn, hắn phải đi theo trông chừng. Tiểu Thiền thì còn tuyệt tình hơn, hắn trực tiếp nhận công việc “người phát ngôn” của đội bảy người, thâm nhập vào cơ sở phía sau gắn bó tình cảm với hoang dân.
Tuy Thố Tử cũng muốn nhận việc, nhưng trước mắt chỉ còn thiếu người chăm lo cuộc sống ăn uống hàng ngày của lão đạo.
Thố Tử trốn không xong chỉ có thể thành thành thật thật luyện chữ.
Nhưng nghe bên ngoài xì xào nói chuyện phiếm, hắn cũng muốn ra.
Trong lòng Thố Tử âm thầm rơi lệ, Lý Văn Li lại đột nhiên đặt sách xuống.
Thố Tử ngẩng đầu lên lập tức đón nhận đôi mắt đen như đầm sâu thăm thẳm, lại sáng như ánh trăng, Thố Tử ngây ngốc nhìn một hồi.
Ngồi trong xe cảnh đẹp ý vui duy nhất, là thưởng thức khuôn mặt của lão đại nhà hắn.
Đây là khuôn mặt mới nhìn thì cảm thấy là công tử nho nhã, nhưng càng nhìn càng thấy như trích tiên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play