Tiểu cô nương Bạch Táp Táp này, chính là người mà Vũ Văn Kỳ muốn tìm từ nãy tới giờ.
Tuy rằng tuổi nàng còn nhỏ, nhưng tính tình biết chừng mực, lại còn hào phóng, hơn nữa còn biết đạo trị gia. Khi trước bọn họ sinh sống cùng nhau, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li thường chuyên đi ra ngoài trừ gian diệt bạo, bọn họ kẹt lại với nhau, đóng vai trò hậu phương.
Những tháng ngày xưa ấy, chuyện ngày thường đều do một tay đứa nhỏ Táp Táp kia đứng ra lo liệu. Tuy rằng nàng vẫn chưa bao lớn, nhưng lại là người đĩnh đạc, lại còn có phong cách của đích nữ. Nói tóm lại, Vũ Văn Kỳ rất thích nàng.
Thậm chí hắn còn đưa cho nàng bảo ngọc gia truyền, vô cùng quý giá.
Bây giờ tiến đến đây cứu viện, mục đích lớn nhất cũng là để gặp lại đám nhỏ năm xưa, có điều khi nãy còn có thể trông thấy tiểu nha đầu, nhưng mới chớp mắt nàng đã chẳng còn bóng dáng.
Thấy mọi người ở phòng khách vẫn còn đang xúc động vì hội ngộ, cũng không biết còn phải kéo dài bao lâu nữa, Vũ Văn Kỳ có hơi sốt ruột. Khi hắn sắp không chờ được nữa, định hỏi mọi người bao giờ thì xong, Lý Văn Li đã đnwsg dậy đầu tiên.
Hồ ly cười tươi, để lộ chiếc răng khểnh của mình: “Được rồi, thầy trò mấy người gặp nhau không dễ, thay vì lãng phí thời gian để ngồi đây khóc lóc tí tê thế này, sao không bắt đầu ôn lại chuyện xưa, kể lại toàn bộ khoảng thời gian lạc mất nhau này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play