Lão Khâu thúc chỉ có thể hàm hồ mà tỏ vẻ: “Vết sưng lớn phồng lên lúc muỗi cắn người có liên quan đến bệnh sốt rét, chúng ta đề phòng muỗi thì sẽ không cần lo lắng về bệnh sốt rét nữa.”
“Còn có cách nói này nữa sao?” Vẻ mặt mọi người kinh ngạc.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thế gian rộng lớn này không thiếu cái lạ, hơn nữa những phương thuốc dân gian của các đại phu nay đây mai đó đến từ những sư môn khác nhau luôn luôn không hoàn toàn giống nhau.
Chẳng hạn như chữa trị bệnh sốt, có người dùng gián làm thuốc dẫn, có người dùng thạch sùng làm thuốc dẫn mà Khâu đại phu lại dùng thạch tín có độc, dường như cũng không có gì kỳ lạ cả.
Còn nữa, tường tận mà nói thì đây còn là phương thuốc của Vương đại phu.
Hai vị đại phu đều nói như vậy thì dù sao cũng không thể sai được.
Tất cả mọi người hơi ngượng ngùng.
Lúc đó Bạch Quân Quân biết suy nghĩ của mọi người còn không quên hỏi con gián là gì, mãi cho đến một ngày nào đó, sau khi Tiểu Sơn bắt cho nàng một con gián, nàng hoàn toàn kinh ngạc.
Đây không phải là con gián[1] sao?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play