Nghe thấy giọng anh, Lâm Tú không tin nổi mà ngẩng đầu lên.
Sắc mặt cô ta tái mét, vừa nhìn rõ khuôn mặt Lệ Vi Lan thì lảo đảo lùi lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng như gặp ma.
Đối với cô ta mà nói đúng là như gặp ma.
Không, gặp ma cũng không đáng sợ như vậy.
Sao anh lại ở đây? Còn cười với cô ta, quần áo chỉnh tề, da trắng nõn, tóc đen bóng, nhìn là biết sống rất tốt, nên khí huyết dồi dào, tinh thần phấn chấn. Sao anh lại sống tốt như vậy? Không phải anh nên chết trong viện khoa học sao? Thậm chí xương cốt cũng phải mục nát rồi!
Hơn hai năm trôi qua, dường như thời gian không hề đọng lại trên khuôn mặt anh, thậm chí khuôn mặt trắng trẻo của anh còn trắng hơn trước.
Trầm Chanh thực sự rất ngạc nhiên khi Lệ Vi Lan không vào là lật bàn giết người trả thù, thậm chí anh còn đang mỉm cười, còn người phụ nữ trước mặt anh im lặng hồi lâu rồi lại cúi đầu cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, lén lút ra hiệu về phía bên ngoài lều. Trên màn hình điện thoại, Trầm Chanh nhìn rõ mồn một, bên ngoài lều có người đang vây lại, trong tay bọn họ đều cầm vũ khí nóng, trong đó có một khẩu súng bắn tỉa, đã ngắm vào hướng Lệ Vi Lan đang đứng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT