Nó lập tức trốn mất dạng, xem ra rất quý mạng, thậm chí không có ý định trả thù hay nói cách khác là đánh thêm một trận nào nữa.
Điều này phá vỡ suy nghĩ ban đầu của Trầm Chanh cho rằng thây ma trong thế giới này đều không có trí thông minh, thậm chí chỉ hành động theo bản năng của mình.
Nếu nó cho rằng bản thân mình bây giờ vẫn được coi là ‘sống’, bởi vì thứ không có nhận thức về ‘bản ngã’ sẽ không có phong cách hành động ‘tiếc mạng’ như vậy. Tính theo cách này, thậm chí thây ma có thể chạy trốn, có thể tạm thời tránh né khi thấy tình hình không ổn, đợi đến khi có cơ hội sẽ quay lại, như vậy thì không thể chỉ coi chúng là quái vật máy móc để đối phó nữa! Điều này sẽ làm tăng rất nhiều độ khó cho các dị năng giả khi đi dọn dẹp và tiêu diệt đàn thây ma!
Trầm Chanh có thể nghĩ đến, Phó Ngôn Châu và những người khác cũng có thể nghĩ đến.
Đội nhỏ gồm những dị năng giả và người bình thường do Trần Phong dẫn đầu này cũng được coi là đội tinh nhuệ trong căn cứ, lúc đi thì tự tin đầy mình, lúc về thì mặt mày xám xịt, chưa tính những người đã chết, sắc mặt của tất cả những người còn lại đều rất khó coi, rõ ràng là đã chịu thiệt lớn.
Trần Phong trói chặt con thây ma, thậm chí còn nhét giẻ vào miệng nó, nhốt vào phòng nghiên cứu của Phó Ngôn Châu, sắc mặt hắn rất khó coi, tự đấm mạnh vào ngực mình nói: “Nếu không phải vì ngọn đèn đó, thì hôm nay đội nhỏ của chúng ta sẽ đi mà không có ngày về.”
Phó Ngôn Châu nghe Trần Phong kể lại cặn kẽ đầu đuôi sự việc, trầm ngâm gật đầu, phân tích: “Cậu nói đứa trẻ thây ma đó, hẳn là dị năng hệ ảo giác và hệ tinh thần. Cậu nghĩ xem, tại sao các cậu lại dừng lại ở bệnh viện?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT