Trầm Chanh nhìn động tác rất giống con người của nó, lại thấy Quyển Quyển đã mất hai xúc tu, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nỡ làm gì con bạch tuộc nhỏ nữa, mà nhẹ nhàng thúc giục: “Tại sao vậy? Ngươi nói đi.”
“Tôi đã gặp anh ấy!” Bạch tuộc vung một xúc tu, vui vẻ chỉ về phía Lệ Vi Lan, “Tôi đã gặp anh ấy! Nên muốn chào hỏi anh ấy! Nhưng với dáng vẻ hiện tại của tôi, anh ấy hẳn không nhận ra tôi nữa rồi... Hu hu hu, ai mà biết các người vừa lên đã đánh tôi!”
Lệ Vi Lan nghe xong lời Trầm Chanh dịch, lập tức sửng sốt.
Đến giờ anh vẫn chưa biết tên con bạch tuộc này, vậy nhưng bạch tuộc nói quen anh?
Anh hình như hoàn toàn không có ấn tượng.
Bạch tuộc thấy Lệ Vi Lan lắc đầu, không nhịn được lộ ra vẻ hơi buồn: “Lúc đó tôi ở trong cống rãnh nhặt rác thải để ăn, mỗi lần bơi qua đoạn đó, tôi đều nhìn thấy anh ấy...”
Trầm Chanh nhìn rõ bong bóng này, đột nhiên sửng sốt: Cống rãnh? Rác thải?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT