Trầm Chanh “bốp” một cái nhanh chóng tắt điện thoại, cứ như thể trong điện thoại giấu một con quái vật nhỏ, nhỏ giọng, yếu ớt như muỗi kêu nói: “Có hơi nóng.”
Trong game, Lệ Vi Lan cảm nhận được hơi thở của cô biến mất trong nháy mắt, khuôn mặt vừa rồi còn ửng hồng, giờ hơi tái đi.
Anh không ngờ cô lại biến mất.
Thực ra theo anh thấy, bộ đồ trẻ con tối qua so với những gì cô bỏ ra thì chẳng đáng là bao.
Nếu không phải anh muốn thử nghiệm cơ chế “mất liên lạc” và cô có thể thay đồ cho anh ngay lập tức, anh cũng sẽ không nói ra suy nghĩ thực ra anh không thích như vậy.
Anh không có lập trường để nói câu này, bởi vì cô đã cứu mạng anh, cho anh ân tình có lẽ anh không trả nổi, đừng nói chỉ là để anh mặc đồ trẻ con sặc sỡ cho vui, cho dù để anh cởi hết đồ chạy ra ngoài một vòng, anh cũng sẽ không vì thế mà oán hận cô.
Vì vậy, khi cô ngượng ngùng nói “Tôi thích, anh thỉnh thoảng mặc cho tôi xem” với giọng điệu như vậy, Lệ Vi Lan hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play