Tần Thanh Chước ho nhẹ một tiếng: “Đầu ta bị thương, làm không được chuyện này, sẽ làm bệnh tình nặng thêm.”
“Ý của ta là, đệ ngủ ở bên trong, ta ngủ bên ngoài.”
Minh Nam Tri nghe vậy, thân thể run lên, có chút cảm thấy thẹn kéo qua chăn che khuất thân thể trắng nõn của mình y như vậy quá lẳng lơ!
Cậu nghĩ đến lời đồn trong thôn, ngón tay trở nên trắng bệch, lôi kéo quần run rẩy muốn mặc vào.
Tần Thanh Chước lập tức xoay người đi. Phi lễ chớ nhìn, trừ khi hắn muốn chết.
Hắn là một thẳng nam, hơn nữa còn là một tên pháo hôi, không dám cùng vai chính công đối nghịch, chỉ muốn an phận sống qua ngày.
Từ sau lưng truyền đến tiếng quần áo cọ xát, Minh Nam Tri thấp giọng nói: “Tướng công, ta…… Là trong sạch.”
Minh Nam Tri không muốn gánh tội danh thất trinh, hắn mặc xong quần, lôi kéo chăn, rũ mắt nói: “…… Huynh đừng chê ta.”
Minh Nam Tri biết, sau khi hắn gả chồng, Tần gia chính là nơi nương tựa của mình, đời này của hắn sợ là phải ở Tần gia. Tần Thanh Chước ở trên trấn đọc sách, thời gian ở nhà rất ít, trong nhà cũng chỉ có cha nương, nghĩ như vậy, Minh Nam Tri liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn vốn dĩ chính là trong sạch, Minh Nam Tri không muốn bởi vì chuyện này mà cùng Tần Thanh Chước nháo mâu thuẫn.
Mép giường lún xuống, Tần Thanh Chước ngồi xuống thở dài: “Sao ta lại chê đệ chứ, lời đệ nói ta tin.”
Minh Nam Tri nghe vậy, bởi vì vui mừng mà híp mắt, gương mặt trắng nõn có chút ửng đỏ.
Tướng công nói chuyện thật ôn nhu, cùng nghe đồn không giống nhau. Có chút lời đồn không nên tin là thật!
Chính bản thân hắn cũng là bị lời đồn làm hại.
Tần Thanh Chước cởi hỉ phục, hàng mi dài của Minh Nam Tri run rẩy, hắn nắm chặt đệm chăn. Đệm chăn ấm áp lại mang theo không khí vui mừng, đã lâu rồi hắn cũng chưa ngủ qua đệm chăn tốt như vậy.
“Ta thổi nến đây.”
Minh Nam Tri nhỏ giọng ứng một tiếng, hắn ngủ ở bên trong, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên đệm chăn.
Ở trong nhà người khác, phải biết điều, không thể làm càn.
Hắn sợ Tần Thanh Chước ghét bỏ hắn, đêm tân hôn đuổi hắn về Minh gia, nếu thật là vậy, hắn không biết lần này còn có thể tiếp tục da mặt dày để sống tiếp nữa không.
Sau khi thổi tắt nến, xung quanh chỉ còn lại một mảnh đen nhánh.
Hô hấp ấm áp của Tần Thanh Chước phả ra, làm thân thể Minh Nam Tri cứng đờ, hắn kéo chăn dịch lại gần bả vai của Tần Thanh Chước, quanh thân có thêm độ ấm của người khác, thật ấm áp.
Tần Thanh Chước quá mệt mỏi, nắn vuốt chăn một chút liền ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Tần Thanh Chước tỉnh lại, trời đã sáng trưng, hắn nhìn thoáng qua bên trong, quả nhiên không thấy Minh Nam Tri đâu. Hắn ngáp một cái, rời giường đi rửa mặt.
Hắn rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó đi đến cửa nhà bếp, liền nhìn thấy có một bóng người đang ngồi xổm trước bệ bếp, người nọ đang bỏ thêm củi vào trong bếp, ngồi xổm xuống nhìn nho nhỏ một đoàn.
“Tướng công, huynh tỉnh rồi à, để ta hầu hạ huynh rửa mặt.” Minh Nam Tri mặc chính là quần áo của mình, áo bào màu xanh đơn giản, tóc dùng dây vải cột lại, vòng eo nhỏ nhắn.
“Ta đã rửa rồi.” Tần Thanh Chước vội vàng từ chối.
Trên bệ bếp đang nấu nước sôi, trong nồi còn có mấy cái bánh bao, đây là cố ý để lại cho Tần Thanh Chước.
Sáng nay, Bạch Uyển và Tần phụ chờ hai tiểu phu phu cùng ăn cơm sáng. Kết quả, chỉ thấy mỗi Minh Nam Tri thức dậy, như vậy còn ra thể thống gì nữa!
Thành thân ngày đầu tiên, phu lang mới gả tới là phải rời giường sớm, nhưng lúc này tướng công vẫn còn đang ngủ, nếu là Minh Nam Tri không dậy, Bạch Uyển còn sẽ vui vẻ một chút, kết quả lại là con trai nhà mình chưa dậy!
Tần Thanh Chước ngủ quá say, Minh Nam Tri không muốn đánh thức hắn.
Bạch Uyển và Tần phụ đều đã đi làm việc, hắn lưu lại trong nhà quét dọn nhà cửa, cho gà vịt trong nhà ăn, nhìn thấy Tần Thanh Chước đem bánh bao ăn xong rồi, liền cầm chén đũa đi rửa.
“Để ta tự rửa.” Tần Thanh Chước ngượng ngùng làm vai chính thụ rửa chén cho mình, hơn nữa, đây vốn dĩ là do hắn dậy muộn, lúc này mới ăn trễ.
Minh Nam Tri nhấp môi, trả lời: “Tướng công là sợ ta chân tay vụng về làm bể chén sao?”
Ca nhi giặt quần áo nấu cơm vốn là việc thuộc về bổn phận, chỉ có chân tay vụng về, bị người ta ghét bỏ mới không cho rửa chén, rốt cuộc thần Táo cũng là có thần tính.
Tần Thanh Chước hô to oan uổng, hắn nào có ý này.
“Tướng công ngủ thêm một lát nữa đi.” Minh Nam Tri nghe vậy, trong lòng mới thả lỏng lại, ở trước bệ bếp rửa chén.
Tần Thanh Chước không muốn ngủ tiếp, hắn đi ra cửa tìm chút chuyện để làm. Một người từ trong sân đi vào, là một nam tử trẻ tuổi khoảng hai mươi, ăn mặc trường bào, đi vào sân Tần gia liền nhìn khắp nơi.
“Tần huynh, sao không thấy phu lang của ngươi đâu?”
Tần Thanh Chước từ trong trí nhớ biết được đây là Tần Chính Nghị cùng hắn đi trấn trên đọc sách, cũng là một tên háo sắc.
“Ngươi là tới gặp ta hay là tới gặp phu lang của ta?”
Tần Chính Nghị cười cười: “Đương nhiên là tới tìm Tần huynh rồi. Tần huynh mới vừa thành thân, tất nhiên là đang trong giai đoạn nhu tình mật ý. Chỉ là ta nghe nói ca nhi này của Minh gia không biết kiềm chế, huynh cần phải để ý chút.”
Bộ dáng của Tần Thanh Chước tuấn mỹ, Tần Chính Nghị nhìn hắn, trong lòng ghen tỵ không thôi. Nếu hắn có được tướng mạo như vậy, thành tựu tuyệt đối không phải chỉ ở thôn Thanh Tuyền.
Tần Thanh Chước thở dài nói: “Chính Nghị, cuối cùng ta đã biết vì sao người ở trường xã lại không thích ngươi.”
Tần Chính Nghị có chút ngốc hỏi: “Vì sao?”
“Ngươi nhìn không hiểu sắc mặt của người khác.”
Tươi cười trên mặt Tần Chính Nghị cứng đờ, “Tần huynh, có câu này ta không biết có nên nói hay không.”
Tần Thanh Chước: “Vậy thì đừng nói.”
Hôm nay Tần Thanh Chước là ăn nhầm pháo đốt đi?! Sắc mặt của Tần Chính Nghị vặn vẹo trong nháy mắt.
Tần Chính Nghị nghĩ đến chuyện chính mà mình muốn làm, vẫn là nuốt xuống tức giận trong lòng, gương mặt cũng hòa hoãn lại nói: “Tần huynh, ta hôm nay tới là có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi. Chờ thêm mấy ngày nữa ngươi liền đi trường xã đi, lần này nếu ngươi lại là đệ nhất đếm ngược sẽ bị khuyên thôi học.”
Tần Chính Nghị cười nói tiếp: “Ta có một con đường, lần này ta có được đáp án khảo thí chính xác của trường xã, con đường này cũng không dễ tìm, nếu Tần huynh muốn, chỉ cần năm lượng bạc là được. Nếu Tần huynh rời đi trường xã, sợ là cả đời này chỉ có thể ở nơi hương dã, về sau ai còn sẽ cung ngươi ăn ở, đến lúc đó sợ là phải khiêng cái cuốc làm anh nông dân.”
Hắn rất tin tưởng, Tần Thanh Chước nhất định sẽ cắn câu. Gần đây Tần Thanh Chước ở trường xã vẫn luôn rất táo bạo, e là lần này không qua được khảo thí của trường xã, lúc này hắn đều đem mồi câu đưa đến cửa, không đạo lý nào Tần Thanh Chước lại không cắn câu.