“Một cộng ba bằng mấy?”

Bạch Sa nằm trên chiếc giường cứng ngắc, xung quanh là ánh đèn nhấp nháy của máy theo dõi nhịp tim.

Một cánh tay robot màu trắng bạc, tỏa ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo, đưa đến trước mặt Bạch Sa một chiếc iPad đang hiển thị một bài toán đơn giản.

“Một cộng ba bằng mấy?”

Giọng nữ máy móc đều đều, không chút cảm xúc, vang lên lần nữa.

Câu hỏi này khiến Bạch Sa ngẩn người.

Cô không phải là người thiểu năng trí tuệ đến mức không trả lời được câu hỏi này. Điều khiến cô bối rối là —— mình đang ở đâu?

Cô chỉ nhớ rằng mình đã thức khuya để hoàn thành bản vẽ thiết kế rồi đi ngủ, giấc ngủ đó sâu đến lạ thường.

Cô như được bao bọc bởi một thứ gì đó ấm áp, mềm mại, rồi chìm vào một giấc mơ dài.

Nhưng nửa sau của giấc mơ lại trở nên hỗn loạn, ồn ào, như có sấm sét và dòng điện chạy qua tai.

Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ ——

Một căn phòng nhỏ hẹp giống như phòng thí nghiệm, bốn bức tường được bao phủ bởi kim loại.  Cơ thể cô dường như đã bị thu nhỏ lại thành một đứa trẻ năm, sáu tuổi, toàn thân mềm nhũn,  không có sức lực.

Trên người cô gắn một thiết bị theo dõi nhịp tim,  bên cạnh giường có một cánh tay robot.  Thấy cô tỉnh dậy,  cánh tay robot im lặng vươn ra,  đưa cho cô một cốc nước.

Bạch Sa cúi đầu uống cạn cốc nước,  nhưng vẫn cảm thấy mơ màng như đang mộng du.

"Các đặc điểm sinh lý đã ổn định." Cánh tay robot nói,  “Chức năng tự ăn uống bình thường.”

“Tiếp tục theo dõi nhịp tim,  bắt đầu kiểm tra trí lực.”

Sau đó,  cánh tay robot đưa chiếc iPad đến,  bắt đầu hỏi cô "một cộng ba bằng mấy".

Bạch Sa hít một hơi thật sâu,  dùng giọng khàn khàn trả lời:  “Bằng bốn.  Đây là đâu?”

“Chính xác.  Câu hỏi tiếp theo,  căn bậc hai của chín là bao nhiêu?”

Bạch Sa: “...”

"Được rồi,  đủ rồi.  Chứng minh được đứa trẻ này không phải thiểu năng là được."  Cánh cửa phòng thí nghiệm đột nhiên bị một người đàn ông lực lưỡng đá tung ra,  anh ta ngậm điếu thuốc,  mái tóc đen rối bù như cỏ dại,  “Con bé này không sao rồi,  còn có những đứa trẻ khác đang chờ dùng phòng điều trị...  Duy An,  Zalek,  hai đứa nhóc này mau lại đây cho tao!  Gwyneth,  băng bó cho chúng.”

Bạch Sa tò mò nhìn sang,  thấy người đàn ông lực lưỡng kéo theo hai cậu bé từ phía sau.  Cả hai đều khoảng mười tuổi,  một đứa ôm cánh tay,  một đứa đầu bê bết máu,  nhăn nhó vì đau,  nhưng vẻ mặt lại rất hung dữ.

Bạch Sa còn chưa kịp hiểu "Gwyneth" là ai thì cánh tay robot trước mặt cô đã nhanh chóng thu hồi chiếc iPad vào khe lõm,  rồi hùng hổ chĩa về phía người đàn ông lực lưỡng.

"Đặc điểm sinh lý của đứa trẻ này vừa mới ổn định,  con bé cần được nghỉ ngơi!" Giọng nói ôn hòa của máy móc hơi thay đổi.

"Vậy hai thằng nhóc này thì mặc kệ à?" Người đàn ông lực lưỡng đẩy hai cậu bé về phía trước,  trên mặt mang theo nụ cười ranh mãnh.

Cánh tay robot không thèm để ý đến anh ta,  bàn tay nhanh chóng biến hình,  từ cổ tay xuất hiện một máy quét,  quét qua hai cậu bé:  “Duy An...  vết thương ngoài da,  tổn thương mô mềm,  bầm tím.  Kleiza,  gãy xương cánh tay nhỏ.”

"Cái thằng gãy xương thì mày xử lý." Người đàn ông lực lưỡng gãi đầu,  “Còn lại để tao lo.”

Cánh tay robot không nói gì,  đưa cồn i-ốt,  băng gạc và các dụng cụ y tế khác cho anh ta,  sau đó quay sang Bạch Sa,  giọng nói ôn hòa,  nhẹ nhàng:  “Đừng sợ.  Cháu đang ở trong nhà tế bần,  đây là tổ chức cứu trợ trẻ mồ côi chuyên nghiệp do công ty an toàn sinh mạng Khang Hằng và chính phủ Liên Bang hợp tác thành lập.  Chúng tôi không tìm thấy thông tin về cháu trong hệ thống,  nhưng cháu vẫn đáp ứng tiêu chuẩn cứu trợ của chúng tôi,  vì vậy đừng lo lắng.”

Bạch Sa: “...”

Cô bỗng nhiên trở thành trẻ mồ côi?

Bạch Sa quay đầu lại nhìn người đàn ông lực lưỡng đang rửa vết thương cho hai cậu bé.

Anh ta xử lý vết thương rất thành thạo,  chẳng mấy chốc đã băng bó cố định cánh tay cho một cậu bé,  và khâu hai mũi trên đầu cậu bé còn lại.  Điều đáng sợ là,  hai cậu bé này không hề khóc lóc hay làm ồn,  chỉ mím môi chịu đựng,  dường như đã quen với việc này.

"Được rồi.  Luật cũ,  trước khi xương lành thì đừng có nghịch ngợm,  trước khi cắt chỉ thì phải sát trùng vết thương,  đừng để dính nước." Người đàn ông lực lưỡng vỗ vai hai cậu bé,  vẻ mặt ôn hòa bỗng trở nên nghiêm nghị,  “Nhưng lần này hai đứa làm quá rồi đấy.  Chân tay bị thương sẽ ảnh hưởng đến việc tìm việc sau này;  có sẹo trên đầu,  người ta sẽ nghĩ hai đứa là những kẻ hung hãn,  không biết nặng nhẹ.  Đánh nhau thì cứ đánh nhau,  nhưng lần này hai đứa đã vượt quá giới hạn,  hiểu chưa?”

Hai cậu bé run rẩy,  cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Bạch Sa: “...”

Cách đe dọa này cũng thật kỳ lạ.

Người đàn ông lực lưỡng phẩy tay,  đuổi hai đứa trẻ đi như đuổi ruồi,  sau đó ngậm điếu thuốc,  cau mày nhìn về phía Bạch Sa:  “Chậc,  sao con bé này cứ im thin thít thế nhỉ,  không phải bị ngốc đấy chứ?  Vừa nãy còn trả lời được một cộng ba bằng bốn mà?”

Bạch Sa rất muốn trợn mắt nhìn anh ta,  nhưng cơn mệt mỏi ập đến như thủy triều.

"Không phải ngốc à?" Người đàn ông lực lưỡng thấy ánh mắt của Bạch Sa,  cười một tiếng,  “Vậy thì chắc là không thích nói chuyện.  Không thích nói chuyện thì tốt,  nhà tế bần chúng ta đang thiếu những đứa trẻ ngoan ngoãn,  ít nói.”

Tích tích,  tích tích ——

Chiếc máy theo dõi nhịp tim vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên kêu inh ỏi.

Mắt Bạch Sa tối sầm,  cô ngất lịm đi.

Không biết bao lâu sau,  Bạch Sa tỉnh dậy lần nữa,  thấy mình đang nằm trong một căn phòng mới.

Căn phòng này tồi tàn hơn phòng y tế trước đó,  nhưng lại có hơi thở cuộc sống hơn.  Đó là một căn phòng nhỏ hẹp,  chỉ khoảng mười mét vuông,  chứa một chiếc quạt trần cũ kỹ,  một chiếc giường,  một tủ quần áo,  một bộ bàn ghế và những vật dụng sinh hoạt cơ bản,  không còn chỗ trống.

Người đàn ông lực lưỡng vẫn mặc bộ quần áo Bạch Sa đã nhìn thấy trước đó,  chỉ là không còn hút thuốc nữa.  Anh ta ngồi trước giường Bạch Sa,  với chiều cao 1m9,  anh ta phải khom lưng xuống vì trần nhà quá thấp.  Cũng chính vì tư thế này,  cộng thêm khuôn mặt thô kệch,  khiến anh ta trông rất đáng sợ trong mắt Bạch Sa.

"Tỉnh rồi à?" Người đàn ông lực lưỡng hỏi,  giọng có vẻ buồn bực,  “Tao không ngờ mày lại ngất xỉu vì đói.  Ban đầu chúng tao còn tưởng mày bị thương ở đâu nên mới bất tỉnh...”

Bạch Sa: “...”

Bạch Sa nhìn anh ta với ánh mắt vô hồn.  Cô nhớ lại cảm giác toàn thân mềm nhũn,  không có sức lực lúc nãy.  À,  thì ra là do đói quá sao?  Đây quả là một trải nghiệm mới mẻ.

"Chúng tao đã tiêm cho mày loại dinh dưỡng dịch đắt nhất rồi —— vậy mà loại dinh dưỡng dịch rẻ tiền đó lại không có tác dụng gì với mày!" Người đàn ông lực lưỡng nói với vẻ mặt đau khổ,  “Chúng tao không thể chi trả số tiền này.  Mày không phải người Lanslow à?  Có thể liên lạc với người nhà không?  Nếu không được thì còn tài sản gì không ——”

Tên này đúng là đồ keo kiệt!  Sao lại có thể làm việc ở nhà tế bần chứ!

Bạch Sa tức giận trùm chăn kín mặt.  Cô không còn chút sức lực nào,  cũng không muốn mở miệng.

Chiếc chăn tuy mỏng và cũ,  nhưng khá sạch sẽ và mềm mại,  chắc là được giặt thường xuyên…

Người đàn ông lực lưỡng thấy Bạch Sa không hợp tác,  dừng lại một chút,  rồi nói:  “Thôi được rồi,  tao chỉ đùa thôi.  Tao nhặt được mày ở khu mỏ bỏ hoang,  nơi đó đã trở thành bãi rác của Lanslow,  bình thường chẳng có ai đến gần. ...  Nói thật đi,  nhóc con,  sao mày lại xuất hiện ở cái nơi quỷ quái đó?”

Bạch Sa vẫn im lặng.

Chẳng ai muốn xuyên không đến một thế giới xa lạ,  lại còn với thân phận "trẻ mồ côi" như thế này.

Nghĩ đến bản vẽ mình vừa mới thiết kế xong,  nghĩ đến dự án nghiên cứu chỉ còn một bước nữa là hoàn thành ——

Bạch Sa nghiến răng ken két.

Đối với một số người,  xuyên không là một cơ hội.  Nhưng đối với những người khác,  đó lại là một tai nạn.

Khoảng hai mươi giây sau,  người đàn ông lực lưỡng thỏa hiệp.  Hình như nhận ra tâm trạng Bạch Sa không tốt,  anh ta không trêu chọc cô nữa.

Anh ta có vẻ bất lực:  “Thôi được rồi.  Ít nhất cũng phải cho tao biết tên mày chứ.”

"Bạch Sa." Bạch Sa nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mình,  “Tôi tên là Bạch Sa.”

“Ừ,  Bạch Sa.  Tuy rằng đây không phải là nơi tốt đẹp gì,  nhưng vẫn chào mừng cháu...  đến với nhà tế bần Lanslow.”

“Tôi là nhân viên bảo vệ kiêm giáo viên ở đây,  cháu có thể gọi thẳng tên tôi,  Holman.”

“Nếu cháu không thích tôi,  ngày mai sẽ có một giáo viên khác đến gặp cháu.  Cô ấy sẽ dạy cháu cách thích nghi với nơi này.”

Nói xong,  Holman đứng dậy rời đi.

Tiếng bước chân nhỏ dần,  Bạch Sa gần như có thể hình dung ra cảnh đôi giày nâu của Holman giẫm lên nền đất,  làm bụi bay mù mịt.

Khi cánh cửa đóng lại,  Bạch Sa lập tức vén chăn ngồi dậy.

Trong góc phòng có một nhà vệ sinh nhỏ.  Chiếc gương treo trên bồn rửa mặt.  Cô lê đôi chân ngắn nhỏ của mình đến đó,  kéo một chiếc ghế ra,  đứng lên nhìn vào gương.

Trong gương hiện ra một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nói sao nhỉ...  Nếu chỉ xét về ngũ quan,  khuôn mặt này vẫn có nét giống "Bạch Sa".  Nhưng cũng có thể nói là hoàn toàn khác biệt.  Bạch Sa kiếp trước là người Hoa Hạ thuần chủng,  nhưng khuôn mặt này lại giống con lai hơn.

Đó là một khuôn mặt non nớt và gầy yếu,  trông có vẻ mệt mỏi,  như thể đã lâu không được ăn uống đầy đủ.

Mái tóc màu xám bạc ngang vai óng ánh,  đôi mắt xanh biếc lấp lánh,  như những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.

Bạch Sa quan sát kỹ lưỡng:  Khi cô im lặng,  khuôn mặt đó toát lên vẻ bình tĩnh không phù hợp với lứa tuổi,  nhưng vẫn có chút ngây thơ,  non nớt.

Giống như một tiểu thư nhà giàu gặp nạn.

...  Tuy rằng,  cho đến bây giờ,  Bạch Sa mới chỉ tiếp xúc với vài người,  ngoài Holman ra thì chỉ có hai cậu bé bị anh ta đưa đến phòng y tế vì đánh nhau,  nhưng nếu đây là "nhà tế bần",  Bạch Sa cũng có thể đoán được hoàn cảnh thường ngày của họ.

Chẳng trách Holman lại nói những lời "đòi nợ" đó với cô.

Nhưng điều này không thể trách Bạch Sa được,  chính cô cũng đang rất bối rối.

Cô không biết lý do mình xuyên không,  cũng không biết thân phận và hoàn cảnh của cơ thể này.

Mặc dù trong cơ thể này là linh hồn của một người trưởng thành —— nhưng rõ ràng là với đôi tay nhỏ bé,  đôi chân ngắn ngủn này,  cô không thể làm được gì nhiều,  tạm thời chỉ có thể dựa vào sự cứu trợ của người khác để sống sót.

Cô phải tìm cách thu thập thêm thông tin về thế giới bên ngoài.  Cô không biết trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này như thế nào,  nhưng cô có thể học,  biết đâu lại có thể làm lại nghề cũ,  trở thành một nhà nghiên cứu khoa học.

Bạch Sa thử làm những biểu cảm hung dữ,  lạnh lùng,  hoặc là cao thâm khó đoán trước gương.  Nhưng vì khuôn mặt này còn quá nhỏ,  nên những biểu cảm đó đều trông rất buồn cười.

Bạch Sa chán nản.

Cô nằm vật xuống giường,  trùm chăn kín đầu.

Thôi thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy.


Lời của editor: Ủa 12k chữ 🙂 đùa tôy saooooo

P/s: beta đã tới òi, à mà khong phải 12k chữ, là 12k kí tự~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play