"Mẹ ơi." Diệp Thanh Thanh dụi mắt, cất tiếng gọi khẽ.
"Dậy thôi, mẹ đưa hai đứa ra ngoài ăn."
Để mà so ra, Diệp Thiên Bảo gắt gỏng hơn nhiều, bị đánh thức nên khóc quấy, Thư Nhan nhỏ nhẹ dỗ dành vài câu rồi thay quần áo cho cậu bé.
"Muốn ăn gì nào?" Thư Nhan rất quen thuộc khu vực này, nhưng là quen với hơn mười năm sau, còn tình hình hiện tại thật ra cũng không rõ lắm, đơn giản là con phố này rất giống và không có nhiều thay đổi.
Thư Nhan hơi thất vọng khi tìm thấy quán ăn trong trí nhớ của mình, nhưng chủ quán không phải là người trong trí nhớ.
Vốn dĩ chủ quán này là người Tây Thành. Hồi đó, nhiều sinh viên miền Bắc rất thích ăn ở đây. Nghe vợ chồng họ trò chuyện với nhau bằng giọng Tây Thành, mà họ cũng là người Tây Thành, nhưng hương vị món ăn lại giống ở Nam Thành hơn.
"Mẹ ơi, ngọt quá." Diệp Thiên Bảo cắn một miếng là muốn nôn nhưng lại không dám nôn ra.
Trước đây ở quê, nếu không thích là cậu nôn ra ngay, bà nội sẽ ở bên dỗ dành. Mấy ngày đó theo mẹ đến Tây Thành, nếu nôn ra không chịu ăn, mẹ sẽ thật sự mặc kệ cậu. Nếm mùi đói vài lần là biết ngoan thôi.
Thư Nhan cắn một miếng, bản thân cô thì tàm tạm, dù sao đã ở Nam Thành lâu như vậy, dần dần cũng chấp nhận được khẩu vị địa phương. Hai đứa trẻ là lần đầu tiên ăn, không quen là bình thường.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play