Vài ngày kế tiếp, nếu không phải nhìn thấy Phương Trạch Vũ ở trên xe buýt công cộng, Thư Nhan còn không có cảm giác anh tồn tại.
Hôm nay, cô muốn đi bệnh viện kiểm tra lại, ba đợt thuốc bắc điều trị đã sắp uống hết, cô đến hỏi thăm thử có cần uống tiếp nữa không.
Hiệu quả cũng tốt lắm, Thư Nhan cảm thấy tật xấu đổ mồ hôi lạnh của mình đã giảm bớt rất nhiều, ban đầu còn thường xuyên rùng mình, bây giờ cũng không còn nữa, nhưng thứ duy nhất không tốt chính là quá khó ngửi, thật sự vừa thối vừa đắng, Thư Nhan chỉ cần tưởng tượng đến hương vị kia, nước chua cứ dâng lên từng trận, không nhịn được buồn nôn.
"Tốt hơn nhiều, thuốc này có thể không cần uống tiếp nhưng cần chú ý đến ăn uống điều độ trong ngày thường, mấy món như lạnh, chua cay, phải ăn ít đi." Bác sĩ già đoán mạch, nói.
Lạnh thì cô có thể nhịn được, nhưng chua cay thì Thư Nhan cảm thấy mình rất khó nhịn được.
"Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao, đừng ăn nhiều." Bác sĩ già quét mắt nhìn cô, nói cô lè lưỡi ra kiểm tra: "Tôi lại tiếp tục kê một ít thuốc cho cô cầm về ngâm chân."
"Được." Sau khi, Thư Nhan uống thuốc bắc xong, trừ có chu kỳ kinh nguyệt điều độ, chứng lạnh cũng giảm bớt, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, không biết sao tàn nhang nhạt đi, cô hỏi: "Có thuốc bắc nào để tàn nhang nhạt đi hay không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play