Không ngờ Chu Cận Xuyên không nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay: “Không về đâu, trưa nay tôi ăn tạm ở nhà ăn cũng được, cô với hai đứa nhỏ cứ ăn đi."
Tô Ý ậm ừ một tiếng: “Vậy thì thôi."
Ðang định gác máy, lại nghe Chu Cận Xuyên hỏi: “Cô có chuyện gì à?"
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện hỏi anh có về nhà ăn cơm không.
Hơn nữa nghe giọng điệu của cô cũng không giống như không có chuyện gì.
Tô Ý thấy anh hỏi, cũng không định giấu giếm, liền trực tiếp nói ra ý định muốn thử đi xin việc ở nhà ăn.
"Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, lúc đó có Tiểu Vũ ở nhà chăm sóc Noãn Noãn cũng yên tâm, hơn nữa tôi nghe nói nhà ăn chia ca làm việc, thời gian cũng linh hoạt."
"Đến khi hết kỳ nghỉ hè, Noãn Noãn cũng bắt đầu đi học lớp mầm non, tôi có thể vừa đi làm vừa chăm sóc hai đứa."
Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: “Được, trước đây tôi đã nói rồi, chỉ cần cô lo cho hai đứa ba bữa một ngày là được, thời gian còn lại cô tự do sắp xếp."
Tô Ý nhẹ nhàng họ một tiếng: “Tôi sợ điều kiện của tôi không đủ để được gọi phỏng vấn, vì vậy mới muốn hỏi anh xem, liệu có thể—"
Chu Cận Xuyên nghe đến đây, lập tức hiểu ra: “Cô muốn tôi giúp cô đi cửa sau à?"
Tô Ý: Không cần nói thẳng như vậy.
"Tôi chỉ hỏi thử thôi, nếu khó khăn thì thôi vậy."
Chu Cận Xuyên im lặng một lúc, sau đó nói: “Đồng chí Tô, việc này thì e rằng tôi không giúp được cô, nếu cô thật sự muốn đi, có thể tự mình đăng ký tham gia phỏng vấn, tôi tin rằng việc tuyển dụng ở nhà ăn của quân đội chắc chắn sẽ công khai, công bằng và minh bạch!"
Gác máy, Tô Ý không khỏi thở dài một hơi.
Không giúp thì thôi, còn cố ý gọi cô là đồng chí Tô làm gì chứ!
Mặc dù Tô Ý đã chuẩn bị tâm lý từ trước và cũng chỉ gọi điện với ý định thử xem sao.
Cô không bất ngờ khi bị từ chối.
Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy một chút thất vọng.
Khi gọi điện, Diệp Tiểu Vũ vừa tan học về, thấy chị Tô bị từ chối, cậu bé liền đến an ủi: “Chị Tô, chị đừng buồn, chú Chu là người không thích đi cửa sau, cũng không thích người khác dựa vào mình để đi cửa sau.”
“Em nhớ hồi đầu năm khi em ứng cử làm lớp trưởng, em cũng muốn nhờ chú đưa đến trường để tạo ấn tượng với giáo viên, nhưng chú đã nhận ra ý đồ của em.
Không những không giúp mà còn giảng dạy em một trận.”
“Nhưng sau đó em đã nỗ lực và tự mình trở thành lớp trưởng.
Em tin rằng chị Tô cũng sẽ làm được!”
Nghe những lời an ủi của Diệp Tiểu Vũ, tâm trạng của Tô Ý đã tốt lên hẳn: “Ừ! Chị còn chưa biết Tiểu Vũ đã trở thành lớp trưởng, giỏi quá!”
“Hi hi, thật ra cũng không có gì ghê gớm.
Chị Tô, chú Chu không về nhà, vậy trưa nay chúng ta vẫn ăn mì lạnh chứ?”
Tô Ý bật cười: “Tất nhiên, chị sẽ đi nhào bột ngay bây giờ.”
“Em giúp chị!”
Ở một nơi khác, Chu Cận Xuyên vừa cúp điện thoại xong.
Anh lặng lẽ mở hộp cơm trên bàn, bên trong là vài miếng bánh đậu xanh.
Đây chính là bánh mà Tô Ý đã tặng anh vài ngày trước, thỉnh thoảng khi bận rộn, lỡ mất bữa ăn, anh sẽ ăn vài miếng để lót dạ.
Thuận tiện lại chắc bụng, hơn nữa còn có hương vị ngọt thanh, không giống như những loại bánh ngoài tiệm thường quá ngọt.
Chu Cận Xuyên nhón một miếng bánh đậu xanh lên nhấm nháp, rồi chợt suy nghĩ.
Liệu vừa rồi anh có nói quá thẳng thắn không?
Hàng ngày đối diện với một đám đàn ông, anh đã quen nói chuyện thẳng thắn.
Thật ra anh không giỏi giao tiếp với phụ nữ.
Thôi thì dù sao những gì anh nói cũng không sai.
Đậy nắp hộp lại, anh chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Bỗng nhiên, Lục Trường Chinh bước vào.
Thấy anh đang ăn bánh đậu xanh, anh ấy liếc nhìn hộp cơm trên bàn.
"Để tôi xem là gì nào?"