Máu tươi rơi lốm đốm xuống mặt đất. Tôn Nghiệp không còn chút sắc mặt, tay chân luống cuống lùi về phía sau.

“Cô... cô ấy làm sao vậy...” Cậu ta run rẩy không nói trọn được một câu.

Nhìn thấy Tôn Nghiệp sợ hãi lùi bước, ánh mắt mong chờ của nữ sinh dần trở nên u ám. Bàn tay đang giơ lên giữa không trung chậm rãi hạ xuống, máu từ đầu ngón tay nhỏ từng giọt như mưa.

Đúng lúc đó, chuông báo hết giờ vang lên.

Nữ sinh bất ngờ dùng hai tay che mặt, những vệt máu đỏ thẫm loang khắp khuôn mặt đầy vết thương, kèm theo vài tiếng cười khúc khích vô nghĩa: “Chúng ta chơi một trò chơi, được không?”

Cô ta ngẩng người dậy, móng tay bất an cào cấu khuôn mặt cho đến khi da hiện lên những vệt máu mảnh, rồi lảo đảo tiến về phía Tôn Nghiệp. Tay cô ta kéo mí mắt dưới, để lộ đôi mắt đục ngầu, cúi người xuống nhìn chằm chằm cậu ta.

Tôn Nghiệp trừng to mắt, nín thở, cơ thể như bị đông cứng lại, không thể có bất kỳ phản ứng nào.

“Cậu không muốn biết sở thích của Sở Thi Ngữ sao? Ngồi lên đó đi, tôi sẽ nói hết cho cậu.” Nữ sinh chỉ ra phía ban công bên rìa sân thượng, giọng nói như rót vào tai cậu ta, trầm thấp đầy mê hoặc.

“Cậu không muốn trở nên xuất sắc hơn sao? Ngồi lên đi, tôi sẽ giúp cậu.”

Một giọt máu rơi xuống kính của cậu ta, cảnh vật trước mắt như bị che phủ bởi một màn sương máu.

“Tôi...” Tôn Nghiệp ngơ ngẩn, ánh mắt trống rỗng.

Nữ sinh gần như áp sát mặt vào mũi cậu ta, giọng nói chìm xuống: “Hay là cậu không thích Sở Thi Ngữ đến vậy?”

Lúc này, chỉ còn hai phút nữa là Tôn Nghiệp sẽ rơi xuống mà chết.

Đồng Dương lấy từ trong ba lô ra một cái tua vít, cởi áo khoác và ném cùng với ba lô xuống đất.

“Tôn Nghiệp, tôi chưa bao giờ làm gì mà không có hồi báo. Cho nên, cậu phải ghi nhớ món nợ này, sau này ra sức kiếm tiền mà trả tôi.”

Đồng Dương bước tới trước hai người, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt đáng sợ của nữ sinh, hỏi: “Các người đến từ đâu?”

Nữ sinh nhe răng cười, nói: “Cô giết hắn đi, tôi sẽ nói cho cô biết.”

“Có liên quan đến vòng lặp thời gian không?”

Nữ sinh nghiêng đầu, nét mặt méo mó hiện lên một chút gian ác: “Vòng lặp thời gian... cô thử đoán xem?”

Đồng Dương nhìn cô ta vài giây rồi nói: “Vậy là có liên quan đến vòng lặp thời gian, nhưng cô không muốn nói phải không?”

Nữ sinh bật cười khúc khích: “Ai mà biết được? Cô tò mò lắm sao? Làm sao bây giờ nhỉ? Tôi chẳng muốn nói với cô chút nào cả.”

Đồng Dương nhặt cây tua vít trong tay lên, so với dao rọc giấy hay một vài vũ khí sắc bén khác, cô cảm thấy thứ này vừa tay hơn, “Có lẽ sau hai phút nữa cô sẽ biến mất, đúng chứ?”

Nữ sinh không hiểu gì, nhưng chưa kịp nhìn rõ động tác của cô thì đầu tua vít hình chữ thập đã lao thẳng vào mắt.

Khung cảnh trước mắt đột ngột tối sầm lại, như có ai đó bịt mất một bên mắt. Chất lỏng ấm nóng chảy dài xuống gò má, bên mắt trái bị đè nặng bởi thứ gì đó.

Nứ sinh cúi đầu bối rối, thứ gì đó từ mắt trái đang đung đưa nhẹ nhàng. Một bóng dáng tiến lại gần, cô ta theo phản xạ ngẩng lên, nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục trắng đang nắm lấy thứ đó, mạnh mẽ kéo nó ra khỏi mắt cô ta.

Máu tươi và những mảnh thịt mờ nhạt bám vào quần áo, tạo thành một mảng bầy nhầy.

Lúc này, cô ta mới nhìn thấy rõ tua vít trong tay đối phương đã bị nhuốm đỏ bởi máu.

Tôn Nghiệp hoàn toàn bị cảnh tượng này dọa cho hoảng loạn, cậu ta trơ mắt nhìn Đồng Dương, vai run nhẹ, muốn bò dậy khỏi mặt đất nhưng toàn thân không còn chút sức lực, chỉ có thể bất lực nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt. Trong giây lát, cậu ta không biết rốt cuộc Đồng Dương đáng sợ hơn hay nữ sinh bị đâm xuyên mắt kia đáng sợ hơn.

“Mày... đang làm gì?” Nữ sinh ngơ ngác nhìn cô, giọng nói do dự.

Đồng Dương bước tới bên cạnh Tôn Nghiệp, dùng áo của cậu ta lau sạch tua vít dính máu, sau đó thản nhiên trả lời: “Nếu mày không phải là người của thế giới này, thì giết mày cũng chẳng sao.”

Nữ sinh ngẩn người, đưa tay hứng lấy máu trên mặt như mưa rơi, khó tin nghiêng đầu, lẩm bẩm: “Mày dám giết tao?”

Đồng Dương cười khẩy: “Đừng coi thường nỗi oán hận của học sinh cuối cấp ba. Không phải bọn mày là người gây rắc rối trước sao? Sự kiện sẽ xảy ra vào ngày 7 tháng 6 cũng không thể không liên quan đến bọn mày, đúng không?”

Nữ sinh bị sốc không thể nói nên lời, dường như không cảm thấy đau đớn, “Mày định giết tao... tao là bạn học của bọn mày mà?”

“Thật sao? Tao không có người bạn học nào như mày.”

Cảm xúc kinh ngạc của nữ sinh dần biến thành cơn thịnh nộ dữ dội. Cô ta nghiến chặt môi, mắt tràn đầy căm hận, như một con thú điên cuồng lao về phía Tôn Nghiệp, tay cô ta nắm chặt tóc cậu ta, kéo mạnh cậu ta lên khỏi mặt đất.

“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Đi chết đi! Đi chết đi!”

“Đồ cặn bã! Chết hết đi!”

Tôn Nghiệp như bị tê liệt bởi sự hoảng loạn, mắt trống rỗng, không có bất kỳ động tác phản kháng nào.

Đồng Dương từ phía sau đâm nữ sinh một nhát, nhưng không ngăn được hành động của cô ta. Giống như tên cướp đêm đó, ánh mắt cô ta chỉ có Tôn Nghiệp, không giết cậu ta không cam tâm.

“Tôn Nghiệp!”

Nhìn thấy cậu ta sắp bị đẩy qua lan can, ngã xuống nền sân thượng bên ngoài, Đồng Dương hét lớn, nắm lấy cổ áo cậu ta, kéo mạnh về phía mình. Lúc này cô mới phát hiện ra Tôn Nghiệp đã mất hết ý thức, đồng tử không còn tiêu điểm, cả người gần như bị giam cầm trong một không gian nào đó.

"Biến đi!"

Nữ sinh dùng một lực mạnh đẩy Đồng Dương ra, nghiến răng đe dọa: "Hắn chết thì đến lượt mày! Bất cứ ai cản đường tao đều phải chết!"

"Mày mới đáng chết!"

Đồng Dương nghiến răng, Tôn Nghiệp bị đẩy ra ngoài ban công nhỏ chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện, khi đó nếu gây náo loạn thì không thể nào cô thoát khỏi liên quan. Nếu nữ sinh này, người xuất hiện một cách kỳ lạ, biến mất, thì mình sẽ trở thành kẻ bị đổ tội vì cái chết của Tôn Nghiệp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play