Chương 67
Trước khi lên đường, A Hỉ đã viết thư trả lời Dương Diệp, nói rằng cậu sẽ đến kinh thành. Dù sao thì xe đưa thư vẫn nhanh hơn xe ngựa của A Hỉ, thư đến tay Dương Diệp trước một bước.
Thư được nhận vào buổi sáng. Dương Diệp tính toán thời gian khởi hành ghi trên thư, nếu trên đường không có bất trắc gì thì buổi tối người sẽ đến nơi. Hắn sửa soạn lại bản thân, rồi từ sớm đã ra cửa thành chờ xe ngựa của A Hỉ.
Dù nói là để đại ca sắp xếp, chắc chắn sẽ ổn thỏa, nhưng trong lòng hắn vẫn cứ thấp thỏm không yên. Một là đường xá xa xôi, hắn sợ A Hỉ không chịu nổi, hai là mấy ngày mấy đêm như vậy, chỉ sợ xảy ra chuyện gì không hay.
Hắn chắp tay sau lưng đứng ở cửa thành, đi đi lại lại, cứ nhìn mãi vầng thái dương màu vàng nhạt từ từ lặn về phía tây. Ánh nắng chiều tà rọi trên những phiến đá trước cửa thành. Xe ngựa dừng lại để kiểm tra, hắn lại vươn cổ lên nhìn ngó. Thật sự là đã nếm trải cảm giác mỏi mắt mong chờ.
Đêm xuống, đèn đuốc trong thành dần sáng lên. Dương Diệp chân đã tê rần, bèn tiến lên hỏi binh lính canh cổng thời gian đóng cửa thành. Binh lính nghe nói hắn là thư sinh lên kinh ứng thí, bây giờ thi hội đã qua, mà vẫn còn ở lại kinh thành, vậy thì chắc chắn là sẽ tham gia thi đình. Biết đâu sau này lại là một vị quan lớn, nên binh lính cũng tỏ ra khá nhiệt tình.
Hai người đang trò chuyện thì một tiếng ngựa hí vang lên ở cửa thành. Binh lính tiến lên hỏi han, yêu cầu người trên kiệu xuống xe. Vừa vén rèm kiệu lên, tim Dương Diệp bỗng nhiên thắt lại. A Hỉ mặc một bộ đồ vải thô, người thấp xuống bước ra khỏi kiệu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT